công chúa lạc thế

Chương 2: Mưu sát trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn choáng váng kéo dài khiến Ngọc Yên gần như không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mộng. Nàng cảm giác cả cơ thể như đang trôi bồng bềnh, cho đến khi một cơn đau nhói ập đến ở cánh tay.

“Đau…!” – nàng bật kêu, hoảng hốt mở mắt.

Ánh sáng trắng chói chang đập vào mắt khiến nàng vội nhắm nghiền lại. Tiếng máy móc kêu tít tít bên cạnh khiến tim nàng loạn nhịp. Bên tai, giọng nói quen thuộc vang lên, ấm áp mà xa lạ:

“Đừng sợ, em ổn rồi. Chỉ là truyền dịch thôi.”

Ngọc Yên khẽ mở mắt, bắt gặp gương mặt một chàng trai trẻ trong chiếc áo khoác trắng. Đôi mắt anh sáng nhưng ôn hòa, ánh nhìn tràn đầy sự quan tâm.

“Ngươi… là ai?” – giọng nàng run rẩy.

Anh mỉm cười, đặt ống nghe xuống:

“Tôi là bác sĩ Lâm Minh. Em được đưa tới đây tối qua, bất tỉnh ở bên bờ sông. May mà có người phát hiện kịp.”

Ngọc Yên ngây dại. Bờ sông? Không… ta rõ ràng bị hút vào dòng xoáy kia. Đây là nơi nào? Tại sao y phục, mọi thứ đều xa lạ đến vậy?

Nàng đưa mắt nhìn quanh: căn phòng trắng muốt, những bức tường sáng bóng, những dụng cụ kim loại lạnh lẽo, chẳng có thứ gì giống với thế giới mà nàng từng biết.

“Đây… đây là cung điện nào? Các ngươi thuộc phe nào? Vì sao bắt ta?” – nàng vùng vẫy, cố rút kim truyền dịch ra khỏi tay.

Lâm Minh vội giữ lấy:

“Không, không phải như em nghĩ. Đây là bệnh viện. Em bị thương nhẹ, bây giờ an toàn rồi.”

Ánh mắt thành thật của anh khiến nàng do dự. Trong đầu, ký ức đêm hội hoa đăng, mũi tên xé gió và kẻ sát thủ áo đen tràn về như thác lũ. Nàng siết chặt bàn tay:

“Không… ta không an toàn. Hắn vẫn chưa buông tha ta.”

Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Một y tá bước vào với hồ sơ bệnh án, vô tình làm rơi tờ giấy xuống đất. Ngọc Yên cúi nhìn, đôi mắt trợn tròn. Trên tờ giấy ghi chi chít những ký hiệu lạ lùng, ngày tháng hoàn toàn xa lạ: Năm 2025.

Cả cơ thể nàng run lên. Nàng nhớ rất rõ, đêm qua, khi bị đẩy xuống vực, nàng còn đang sống ở năm Vĩnh Hòa thứ mười bảy. Một niên hiệu mà nơi này không hề tồn tại.

“Đây… là tương lai sao?” – nàng lẩm bẩm, giọng gần như mất hồn.

Lâm Minh nhíu mày, định hỏi thêm thì bỗng nhiên, ánh đèn phòng vụt tắt trong giây lát. Tất cả máy móc ngừng kêu, chỉ còn tiếng gió rít ngoài hành lang. Bệnh viện bỗng trở nên lạnh lẽo kỳ quái.

Ngay khoảnh khắc đó, bản năng từng nhiều lần đối diện sinh tử khiến Ngọc Yên căng thẳng tột độ. Nàng nắm chặt ga giường, mắt mở to nhìn về phía cửa sổ. Một bóng đen vụt lướt qua!

Trái tim nàng thắt lại. Hắn đã đến đây rồi sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×