Sáng sớm, khi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ bệnh viện, chiếu lên làn da còn mệt mỏi của Ngọc Yên, nàng mở mắt và nhìn xung quanh. Không còn cung điện, không còn đèn lồng lung linh hay tiếng trống hội rộn rã. Thay vào đó, là căn phòng trắng tinh tươm, chăn gối gọn gàng và máy móc phát ra những tiếng bíp đều đều.
Ngọc Yên ngồi dậy, cảm giác cơ thể nặng nề nhưng khỏe hơn hôm qua. Cô chậm rãi nhúng tay vào mền, chạm vào chiếc kim truyền dịch còn dính trên cánh tay, nhớ lại những gì xảy ra: vực sâu, ánh sáng kỳ lạ, và dòng chảy vô hình kéo cô vào thế giới mới. Thế giới mà nàng chưa từng tưởng tượng, nơi không còn âm thanh quen thuộc của cung điện và đêm hội hoa đăng.
“Ta phải hiểu nơi này… phải tìm cách sống sót,” – nàng tự nhủ, đôi mắt ánh lên quyết tâm.
Ngọc Yên đứng dậy, bước ra khỏi giường. Mỗi bước chân đều khiến tim đập nhanh, ánh mắt lướt nhìn mọi vật xung quanh. Những dụng cụ y tế, màn hình hiển thị số liệu, ống truyền dịch – tất cả đều lạ lẫm và khiến nàng phải cẩn trọng. Nàng cảm nhận rõ nhịp sống hiện đại đang cuộn chảy xung quanh, nhưng trong lòng vẫn là nỗi sợ kẻ sát thủ áo đen có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bác sĩ Lâm Minh xuất hiện từ hành lang, ánh mắt nghiêm nghị:
“Em cảm thấy thế nào? Có muốn xuống phòng ăn sáng không?”
Ngọc Yên nhìn anh, rồi gật nhẹ. “Ta… muốn ra ngoài. Phải tìm hiểu thế giới này.”
Lâm Minh khẽ cau mày:
“Em vẫn còn yếu, không nên đi một mình.”
Ngọc Yên mỉm cười khẽ, nhưng trong lòng kiên quyết: Phải tự mình bước ra, phải quan sát mọi thứ. Không thể mãi dựa vào người khác.
Cô mở cửa, bước xuống hành lang dài, nơi ánh sáng mặt trời len qua cửa kính. Hành lang rộng, sàn sạch bóng, các cánh cửa dày và bảng chỉ dẫn với chữ viết lạ: “Khoa Cấp cứu”, “Phòng Nội tổng quát”… Mọi thứ đều hiện đại và hoàn toàn xa lạ. Ngọc Yên hít sâu, cảm giác vừa tò mò vừa cảnh giác.
Bên ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy phố xá rộng lớn, dòng xe cộ nối nhau, người dân mặc quần áo lạ lùng đi lại hối hả. Nàng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Mọi thứ đều sáng chói, nhanh nhẹn, và đầy năng lượng. Trong đầu, nàng so sánh với cung điện, nơi các bước chân nhẹ nhàng, tiếng trống đều đặn và mọi thứ trật tự theo nghi lễ.
Ngọc Yên tiếp tục đi dọc hành lang, quan sát từng chi tiết nhỏ: cửa thang máy, biển số phòng, camera treo trên trần. Tất cả đều là công cụ giám sát và hỗ trợ con người – khái niệm hoàn toàn xa lạ với nàng. Nhưng cùng lúc, nàng nhận ra một điều quan trọng: nếu muốn tồn tại trong thế giới này, phải học cách sử dụng, hoặc ít nhất là hiểu chúng.
Một y tá đi qua, nhìn Ngọc Yên với ánh mắt ngạc nhiên:
“Ồ, cô gái này thật dũng cảm khi tự đi ra ngoài. Cô cần gì không?”
Ngọc Yên lắc đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: Họ nói gì? Ta cần học cách hiểu ngôn ngữ này, nếu không, sẽ chẳng thể hòa nhập.
Cô tiến đến cửa chính bệnh viện, bước ra bên ngoài. Không khí sáng sớm mát lành, nhưng đầy âm thanh hỗn loạn: còi xe inh ỏi, tiếng người trò chuyện, tiếng máy móc vận hành. Ngọc Yên dừng lại, cố quan sát mọi thứ. Mắt nàng lóe lên khi nhìn thấy một màn hình lớn chiếu quảng cáo, dòng chữ nhấp nháy liên tục, những hình ảnh rực rỡ và âm thanh ầm ĩ.
Ta… đang ở đâu? Thế giới này… Nàng lẩm bẩm, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Trong ký ức, nàng nhớ rõ cung điện, các buổi lễ, sự ràng buộc và nghi lễ. Còn ở đây, mọi thứ khác hẳn. Một thế giới tự do, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Ngọc Yên bắt đầu đi bộ dọc theo vỉa hè, quan sát mọi thứ. Mỗi ánh mắt nhìn vào nàng dường như đều lạ lẫm, nhưng không có ai chú ý quá nhiều. Cô cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa cô độc. Ta phải học cách sống trong thế giới này. Phải tìm hiểu, phải thích nghi, và… phải tìm cách đối phó nếu hắn tìm thấy ta.
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua, mang theo mùi lạ – mùi xăng xe, mùi thức ăn, mùi con người. Ngọc Yên hít sâu, cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn. Cô nhận ra, đây là thử thách đầu tiên: nếu muốn sống sót, phải hiểu thế giới mới, từng chi tiết một.
Cô tiến đến một quán cà phê ven đường, nhìn qua cửa kính. Bên trong, người ta uống trà, đọc báo, sử dụng những thiết bị nhỏ trên tay. Ngọc Yên nhíu mày, cố quan sát cách họ cầm, sử dụng. Từng cử chỉ, từng hành vi đều là manh mối cho nàng về thế giới này.
Sau một hồi quan sát, Ngọc Yên rút ra kết luận: đây là nơi con người sống bận rộn, nhưng cũng linh hoạt, nhanh nhạy và có nhiều công cụ hỗ trợ. Nếu nàng muốn sống sót, không chỉ cần sức mạnh và trí tuệ, mà còn phải học cách sử dụng môi trường xung quanh.
Trong lòng, một quyết tâm dấy lên: nàng sẽ thích nghi, sẽ học hỏi, và nếu kẻ sát thủ áo đen xuất hiện, nàng sẽ không còn là con mồi dễ dàng.
Ngọc Yên bước tiếp, nhìn quanh phố xá rộng lớn, dòng xe cộ, người dân và những tòa nhà chọc trời. Thế giới mới – hiện đại, hỗn loạn, và đầy thách thức – đang mở ra trước mắt nàng. Và nàng – công chúa Ngọc Yên – sẽ phải bước vào, khám phá, học hỏi, và chiến đấu để sống sót.
Hành trình mới đã chính thức bắt đầu, giữa hai thế giới – quá khứ và hiện tại, ánh sáng và bóng tối, và vận mệnh chưa hề kết thúc.