Ngọc Yên chậm rãi mở mắt, ánh sáng trắng vẫn chiếu rọi từ trần nhà. Không còn mùi ngai vàng, không còn tiếng trống hội hay những ngọn đèn hoa đăng. Thay vào đó, là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng bíp bíp đều đều từ các thiết bị y tế và những bước chân hối hả vang vọng khắp phòng. Cảm giác bất an vẫn còn, nhưng trái tim nàng dần ổn định hơn sau cơn chấn động dữ dội từ vực sâu.
Cô khẽ ngồi dậy, hơi đau nhói khắp cơ thể, nhìn xung quanh. Căn phòng giống hệt một “phòng bệnh viện” như trong những giấc mơ nàng chưa từng trải qua, với giường trắng, chăn gối sạch sẽ, các ống truyền dịch và máy móc hiện đại. Một thế giới hoàn toàn xa lạ, khiến nàng vừa hoảng sợ vừa tò mò.
“Em… đang ở đâu?” – Ngọc Yên thì thầm, giọng run rẩy.
Bên cạnh, bác sĩ Lâm Minh đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác. Anh đáp:
“Em đang ở bệnh viện thành phố. Cô vừa được cứu sau khi bị tai nạn gần bờ sông tối qua. Hôn mê hơn mười hai tiếng, nhưng bây giờ mọi thứ đều ổn.”
Ngọc Yên nhíu mày. Tai nạn? Bờ sông? Nhưng ta… Cô cố nhớ lại dòng xoáy ánh sáng, vực sâu hun hút, và cả kẻ sát thủ áo đen. Tất cả quá khứ vừa dữ dội vừa mơ hồ, khiến nàng cảm giác đầu óc quay cuồng. “Kẻ… hắn… có ở đây không? Hắn tìm ta sao?” – nàng nói, giọng khẽ run.
Lâm Minh liếc quanh, vẻ nghiêm trọng:
“Bây giờ em an toàn. Không ai ở đây muốn hại em. Nhưng có vẻ em… rất hoảng sợ.”
Ngọc Yên hít sâu, cố bình tĩnh. Cô đưa tay sờ trán, cảm giác thân thể nặng nề và những vệt đau nhói trên cơ thể. Chắc hẳn đây là cơ thể ta sau khi rơi xuống vực… Nghĩ đến đó, nàng vừa hoang mang vừa ngỡ ngàng. Thế giới này hoàn toàn khác với mọi thứ nàng từng biết: không còn cung điện, không còn lễ hội, không còn những âm thanh quen thuộc của kinh thành.
Nàng chậm rãi đứng dậy, thử bước xuống giường. Mỗi bước chân đều khiến tim nàng run lên vì lo sợ không quen thuộc. Bước ra cửa, Ngọc Yên lần đầu thấy hành lang dài, sáng trắng, những cánh cửa dày, và một bảng chỉ dẫn với những ký hiệu lạ: “Khoa Cấp cứu”, “Phòng Nội tổng quát”… Mọi thứ đều xa lạ nhưng gợi cảm giác hiện đại, tiện nghi.
Một luồng khí lạnh phả vào mặt nàng, kéo theo tiếng bước chân nhanh phía cuối hành lang. Ngọc Yên lùi lại, ánh mắt căng thẳng. Một y tá trẻ chạy tới, tay cầm bảng hồ sơ, giật mình khi thấy nàng đứng đó:
“Cô… cô tỉnh rồi à? May quá, tôi vừa định đi báo bác sĩ.”
Ngọc Yên nhìn bà y tá, cố gắng dùng lời lẽ của thế giới cũ:
“Ta… ta cần biết… nơi này là đâu?”
Y tá mỉm cười, nhưng vẻ mặt có chút lúng túng:
“Bệnh viện thành phố, cô à. Cô bị thương nặng, may mà được đưa đến kịp thời.”
Ngọc Yên nhíu mày, hình ảnh cung điện, những màn đèn hoa đăng và cả kẻ sát thủ vẫn hiển hiện trong tâm trí. Cô chớp mắt, nhìn xung quanh, tự nhủ: Mọi thứ ở đây… đều lạ lẫm. Nhưng ta phải sống sót. Ta không thể sợ hãi.
Bác sĩ Lâm Minh xuất hiện lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị:
“Em không nên đi đâu một mình ngay lúc này. Cơ thể em còn yếu, và em cần nghỉ ngơi.”
Ngọc Yên gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên một ý nghĩ khác. Nếu hắn theo ta đến nơi này… ta không thể chỉ nằm chờ. Phải tìm hiểu thế giới mới, tìm cách sống sót.
Cô nhắm mắt, hít sâu. Ký ức về quá khứ, những trận đấu sinh tử nơi cung điện, những lần trốn thoát và đối phó kẻ thù tràn về dữ dội. Nàng nhận ra: dù ở nơi này, trong thời gian hiện đại, bản năng sinh tồn, trí tuệ và khí phách công chúa vẫn là vũ khí duy nhất.
Ngọc Yên quyết định đứng dậy, đi dọc hành lang để quan sát. Mỗi bước chân đều khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Những hình ảnh mới – những ô cửa kính nhìn ra đường phố đầy ánh đèn, dòng xe cộ hối hả, người dân mặc quần áo lạ lùng – khiến nàng ngỡ ngàng. Một thế giới hoàn toàn khác đang mở ra trước mắt nàng.
Nhưng điều khiến nàng lo sợ nhất vẫn là: kẻ sát thủ áo đen. Nỗi ám ảnh về đêm hội hoa đăng chưa hề tan biến. Hắn sẽ không để ta yên, dù ở nơi nào. Ta phải sẵn sàng.
Ngọc Yên hít sâu, nhắm mắt một lần nữa, rồi mở ra. Cô cảm nhận nhịp sống nơi này đang cuốn mình vào dòng chảy mới: giữa những âm thanh, ánh sáng và con người xa lạ, một hành trình hoàn toàn mới – cuộc sống giữa hai thế giới – bắt đầu. Và nàng biết, vận mệnh của mình sẽ không còn bị giam hãm trong cung điện nữa, mà được viết lại bởi chính quyết định của bản thân trong thế giới hiện đại này.