Đồng hồ trên tường điểm ba giờ sáng.
Trong căn penthouse áp mái nằm trên đỉnh tòa nhà cao nhất Sài Gòn, Lê Tuấn Khải vẫn ngồi bất động trước màn hình máy tính. Ánh sáng xanh mờ ảo hắt lên khuôn mặt điển trai nhưng đanh lại vì mệt mỏi của anh. Những con số nhảy múa trên biểu đồ chứng khoán, những email khẩn cấp từ chi nhánh London, những bản kế hoạch sáp nhập dày đặc chữ… tất cả xoay cuồng trong đầu anh, một cơn lốc không có điểm dừng. Anh là vua của đế chế khách sạn The Grand Imperial, một vị vua trẻ tuổi đang trị vì một vương quốc không bao giờ ngủ. Và chính anh, cũng đã quên mất cách để ngủ.
Anh khép hờ mắt, day day thái dương. Cơn đau đầu âm ỉ lại kéo đến, một người bạn đồng hành quen thuộc trong suốt nhiều năm qua. Anh đứng dậy, bước đến bên khung cửa sổ kính khổng lồ. Từ đây, cả thành phố hoa lệ thu nhỏ lại dưới chân anh, lấp lánh như một dải ngân hà nhân tạo. Anh có tất cả: quyền lực, tiền bạc, địa vị. Nhưng thứ duy nhất anh khao khát lúc này, một giấc ngủ sâu không mộng mị, lại là thứ xa xỉ nhất.
Chứng mất ngủ kinh niên đã hành hạ anh từ khi anh chính thức tiếp quản tập đoàn. Nó là cái giá phải trả cho chiếc vương miện quá nặng. Mọi phương pháp đều đã được thử qua: thiền định, thảo dược, những loại thuốc an thần đắt tiền nhất. Tất cả đều vô dụng.
Cùng với chứng mất ngủ là một nỗi ác cảm kỳ lạ với đồ ngọt. Nó không phải là một sở thích, mà là một sự ám ảnh tâm lý. Anh vẫn nhớ như in ngày anh mười tuổi, vì một bài thi piano không đạt điểm tuyệt đối, ông nội anh, một người đàn ông gia trưởng và hà khắc, đã bắt anh phải ăn hết một chiếc bánh kem sinh nhật to lớn, ngọt lịm đến phát ngán. Ông nói đó là hình phạt cho sự không hoàn hảo. Kể từ đó, vị ngọt trong anh đồng nghĩa với sự thất bại, sự ép buộc và cảm giác buồn nôn. Mọi bữa ăn của anh đều được chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn một cách chính xác, hoàn toàn không có một chút đường hóa học nào.
Anh quay trở lại bàn làm việc, nhìn thấy một hộp giấy đơn giản đặt ở góc bàn. Anh cau mày. Giờ này sao lại có đồ ăn ở đây? Anh nhớ lại cuộc gọi lúc chập tối của cô thư ký tên Lan, giọng cô ta có vẻ hốt hoảng. Nhà hàng chuyên cung cấp bữa ăn healthy cho anh báo có sự cố rò rỉ gas, phải đóng cửa đột xuất. Có lẽ đây là thứ mà cô thư ký đã vội vàng đặt để thay thế.
Anh định vứt nó đi, nhưng một mùi hương dịu nhẹ bất ngờ thoảng ra từ chiếc hộp. Một mùi hương thanh mát của chanh dây, quyện với mùi thơm béo ngậy nhưng không hề gây ngấy của kem tươi. Nó khác hẳn với những mùi bơ đường nồng nặc mà anh căm ghét. Tò mò, anh mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc bánh mousse chanh dây nhỏ xinh, được trang trí đơn giản với một lớp thạch vàng óng và vài hạt chanh dây tươi. Chiếc hộp giấy cũng rất bình thường, trên nắp in một logo nhỏ hình mặt trời đang mỉm cười, bên dưới là dòng chữ "Tiệm bánh The Sun". Một cái tên quá đỗi bình dân và lạc quan, hoàn toàn không thuộc về thế giới của anh.
Anh nhìn chiếc bánh một lúc lâu. Cơn đau đầu vẫn còn đó, và anh tuyệt vọng. Có lẽ, một chút thay đổi sẽ có ích. Anh cầm lấy chiếc thìa nhựa nhỏ đi kèm, một hành động mà thường ngày anh sẽ không bao giờ làm, rồi xúc một miếng bánh nhỏ đưa lên miệng.
Khoảnh khắc lớp mousse mềm mịn chạm vào đầu lưỡi, Tuấn Khải khựng lại.
Vị ngọt thanh nhẹ nhàng lan tỏa, ngay sau đó là vị chua dịu của chanh dây ập đến, cân bằng lại mọi thứ một cách hoàn hảo. Nó không hề ngọt gắt, không hề gây cảm giác ngấy. Lớp kem béo ngậy tan ra, mát lạnh, mang theo một hương thơm tinh tế. Nó giống như một cơn mưa rào mùa hạ, gột rửa đi sự khô cằn, nóng bức trong tâm trí anh. Cơn đau đầu dường như cũng dịu đi một chút.
Anh ăn miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba. Anh ăn một cách chậm rãi, thưởng thức, một điều anh hiếm khi làm với đồ ăn. Anh quên đi những con số, những bản hợp đồng. Trong khoảnh khắc đó, thế giới của anh chỉ còn lại vị chua ngọt tinh tế của chiếc bánh. Anh ăn hết sạch, không chừa lại một mẩu vụn nào.
Đêm đó, Lê Tuấn Khải đã ngủ. Anh không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Anh chỉ biết khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, và đồng hồ chỉ sáu giờ sáng. Anh đã ngủ một giấc liền mạch suốt ba tiếng đồng hồ. Một kỳ tích.
Anh ngồi dậy, cảm thấy đầu óc minh mẫn và tỉnh táo một cách lạ thường. Ánh mắt anh vô thức tìm đến chiếc hộp giấy rỗng trên bàn làm việc. Logo hình mặt trời nhỏ như đang mỉm cười với anh.
"The Sun..." Anh lẩm bẩm.
Một cái tên, một vị bánh, đã vô tình trở thành tia nắng duy nhất, len lỏi vào đêm dài mất ngủ của vị bạo chúa cô độc.