Tiếng chuông điện thoại réo lên lần thứ năm, phá tan sự tập trung của An Nhiên khi cô đang cố gắng hoàn thành nốt bản báo cáo tháng. Nhìn cái tên "Linh Tinh Linh" đang nhảy múa trên màn hình, cô thở dài, biết rằng một khi cô bạn thân này đã quyết tâm, cô khó lòng thoát được.
"Nghe đây," An Nhiên bắt máy, giọng uể oải.
"Mèo Lười! Sao giờ này mới nghe máy? Mày có biết tao có tin động trời cho mày không?" Giọng Linh ở đầu dây bên kia lanh lảnh như chuông bạc, đầy vẻ phấn khích.
"Nếu tin động trời của mày là cửa hàng trà sữa nào đó mới khai trương thì để sau đi, tao đang bận."
"Không! Quan trọng hơn nhiều! Xem mắt! Thứ bảy tuần này, 7 giờ tối!" Linh tuôn một tràng không cho An Nhiên cơ hội chen vào. "Đối tượng lần này là cực phẩm trong cực phẩm. Con trai bạn thân của mẹ tao, du học từ Pháp về, đẹp trai, cao ráo, làm về ẩm thực, trầm tính, trưởng thành. Tao nói cho mày biết, đây là cơ hội ngàn năm có một để mày thoát kiếp FA đó!"
An Nhiên day day thái dương. "Linh ơi, tha cho tao đi. Mày biết tao không có hứng thú với mấy vụ này mà. Với lại, dạo này tao đang bận lắm."
"Bận? Mày bận cái gì? Bận cãi nhau với cái ông 'Bếp Trưởng Khó Tính' trên mạng chứ gì?" Linh nói trúng tim đen. "Tao thấy hết rồi nhé. Hơi đâu mà tốn calo với người lạ. Mày đi gặp anh chàng này đi, biết đâu lại là chân ái cuộc đời. Coi như đi vì tao, đi một lần thôi. Không thích thì về, coi như đi uống một ly nước miễn phí."
Bị cô bạn thân năn nỉ đến mềm lòng, lại nghĩ đến việc mình cũng chẳng có kế hoạch gì cho tối thứ bảy, An Nhiên đành tặc lưỡi. "Thôi được rồi, chỉ lần này thôi đấy nhé."
"Yêu mày nhất!"
o0o
Tại một biệt thự sang trọng ở khu Thảo Điền, bà Lan, mẹ của Hoàng Quân, nhẹ nhàng đặt một tách trà hoa cúc xuống bàn trước mặt con trai. Bà nhìn anh, ánh mắt vừa thương vừa giận.
"Quân, con xem con đi. Mới có ba mươi tuổi mà trông cứ như ông cụ non. Cả ngày chỉ vùi đầu vào công việc, cuối tuần cũng không đi đâu chơi. Con định sống như vậy đến bao giờ?"
Hoàng Quân nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ lan trong miệng. "Mẹ, con đang bận rộn với dự án mới. Công việc ở chuỗi nhà hàng không thể lơ là được."
"Công việc thì lúc nào chẳng bận," bà Lan thở dài. "Nhưng con cũng phải sống cuộc sống của mình chứ. Mẹ đã sắp xếp cho con một cuộc hẹn vào tối thứ bảy này. Con gái nhà cô Hà bạn mẹ, con bé rất ngoan, dễ thương, làm văn phòng, tính tình vui vẻ. Con đi gặp một lần cho mẹ vui lòng, được không?"
Hoàng Quân định từ chối. Anh ghét những cuộc gặp mặt được sắp đặt. Anh thấy chúng gượng gạo và tốn thời gian. Nhưng nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của mẹ, những lời từ chối lại nghẹn ở cổ họng. Anh đã quá bận rộn mà quên mất việc quan tâm đến cảm xúc của bà.
"Vâng. Tùy mẹ sắp xếp." Anh đáp, giọng đều đều.
Bà Lan mỉm cười mãn nguyện. "Tốt quá! Quán cà phê The Hideout ở quận 1 nhé. Con bé tên An Nhiên."
o0o
Tối thứ bảy, An Nhiên đứng trước gương, nhìn mình trong chiếc váy hoa nhí màu xanh pastel. Cô trang điểm rất nhẹ, đủ để trông tươi tắn nhưng không quá cầu kỳ. "Chỉ là một buổi xem mắt thôi mà," cô tự nhủ. Dù vậy, trong lòng cô vẫn có một chút hồi hộp không tên.
Hoàng Quân đến điểm hẹn sớm năm phút. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng được ủi phẳng phiu, quần tây sẫm màu. Anh chọn một góc khuất, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại.
Đúng 7 giờ, một cô gái mặc váy xanh bước vào. Mái tóc đen dài được xõa tự nhiên, nụ cười nhẹ trên môi và đôi mắt sáng lấp lánh đầy sức sống. Khoảnh khắc cô bước vào, không gian xung quanh dường như cũng bừng sáng theo. Hoàng Quân bất giác ngồi thẳng dậy. "An Nhiên?" anh khẽ hỏi khi cô tiến lại gần.
An Nhiên gật đầu, có chút ngạc nhiên. Người đàn ông trước mặt cô cao hơn cô nghĩ, bờ vai rộng vững chãi. Gương mặt anh góc cạnh, nam tính, nhưng thứ thu hút cô nhất là ánh mắt. Một đôi mắt điềm tĩnh, sâu và có chút gì đó trầm tư. "Chào anh, tôi là An Nhiên."
Cuộc trò chuyện đầu tiên diễn ra đúng như những gì cả hai đã hình dung: gượng gạo và đầy những câu hỏi xã giao.
"Anh làm về lĩnh vực gì ạ?"
"Tôi kinh doanh về ẩm thực. Còn em, công việc của em ổn chứ?"
"Dạ, tôi làm nhân viên văn phòng bình thường thôi." An Nhiên mỉm cười, giấu nhẹm thân phận "reviewer quyền lực" của mình.
Không khí trở nên hơi khó xử. Cả hai đều không phải kiểu người giỏi bắt chuyện với người lạ. Người phục vụ mang ra hai ly cà phê latte, đặt trước mặt họ. An Nhiên mỉm cười cảm ơn rồi đưa ly lên miệng.
Nhưng ngay khi vị cà phê chạm vào đầu lưỡi, nụ cười của cô hơi cứng lại. Sữa bị đánh quá tay, tạo ra lớp bọt khô và có vị hơi cháy.
Cùng lúc đó, Hoàng Quân cũng nhấp một ngụm. Anh nhíu mày. Hạt cà phê này chắc chắn đã bị rang quá lửa, để lại một hậu vị khét đắng rất khó chịu.
Anh ngẩng lên, định bụng sẽ không nói gì để giữ lịch sự. Nhưng anh bắt gặp ánh mắt của An Nhiên. Trong một khoảnh khắc, anh thấy trong đôi mắt ấy một sự nhận xét tinh tường và một chút thất vọng y hệt như mình.
Họ nhìn nhau, và sự im lặng bỗng trở nên đầy ý nghĩa.
Hoàng Quân bất giác mỉm cười, một nụ cười thật sự đầu tiên trong buổi tối, xóa tan vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
"Xem ra," anh nói, giọng trầm ấm, "chúng ta đều là những người khó tính trong chuyện ăn uống."
An Nhiên ngẩn người một giây, rồi cũng không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười trong trẻo của cô như một dòng suối mát lành, gột rửa đi tất cả sự ngượng ngùng ban đầu. Bức tường băng giữa họ, ngay tại khoảnh khắc ấy, đã hoàn toàn tan chảy.