công thức tình yêu online

Chương 4: Hẹn hò lần đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng Quân không chọn một nhà hàng sang trọng. Thay vào đó, anh lái xe đến một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi, nơi An Nhiên chưa từng đặt chân đến. Anh dừng lại trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ với tấm biển gỗ đơn sơ khắc tay hai chữ: "Bếp Nhà". Không gian bên trong nhỏ, chỉ kê được vài bộ bàn ghế tre, tường treo những bức ảnh đen trắng về Sài Gòn xưa. Nhưng ngay khi bước vào, An Nhiên đã bị chinh phục bởi một mùi hương ngào ngạt, phức hợp của sả, riềng, mẻ và những loại gia vị quen thuộc đang quyện vào nhau trong không khí.

"Nơi này..." An Nhiên ngạc nhiên.

"Tôi mong là em sẽ thích," Hoàng Quân kéo ghế cho cô, một cử chỉ galant tự nhiên. "Ở đây không có thực đơn. Mỗi ngày bà chủ sẽ đi chợ và nấu những món ngon nhất bà tìm được."

Buổi tối hôm đó, An Nhiên đã được nếm một bữa ăn ngon đến ngỡ ngàng. Không phải cái ngon của kỹ thuật phức tạp hay nguyên liệu đắt đỏ, mà là cái ngon của sự chân thành. Món gà giả cầy được nấu mềm rục, thấm đẫm gia vị. Đĩa rau luộc chấm kho quẹt đơn giản mà đậm đà khó quên. An Nhiên ăn một cách say sưa, đôi mắt sáng rực lên sau mỗi món ăn, hoàn toàn trút bỏ vẻ ngoài của một reviewer khó tính, chỉ còn là một cô gái yêu ẩm thực bằng cả trái tim.

"Làm sao anh biết nơi này?" cô tò mò hỏi, sau khi gắp cho anh một miếng chả cá Lã Vọng thơm nức.

Hoàng Quân mỉm cười. "Đôi khi anh chỉ muốn tìm một nơi để ăn, không phải để thẩm định. Một nơi khiến anh nhớ rằng, nấu ăn trước hết là để mang lại niềm vui." Anh bất chợt dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm. "Công việc của anh đôi khi rất áp lực. Phải cân bằng giữa sáng tạo và doanh thu, giữa đam mê và những con số."

Đó là lần đầu tiên An Nhiên thấy một nét ưu tư trong mắt anh. Cô bất chợt muốn vươn tay ra, xoa nhẹ lên vầng trán đang khẽ nhíu lại của anh. "Em hiểu mà," cô nói khẽ. "Nhưng em tin anh làm rất tốt."

Bàn tay họ vô tình chạm vào nhau khi cùng vươn tới ấm trà. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Hoàng Quân không rút tay lại, mà nhẹ nhàng lật tay cô lại, những ngón tay anh đan khẽ vào tay cô. Cái nắm tay rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng lại khiến trái tim An Nhiên đập loạn nhịp.

Buổi tối kết thúc trong sự tiếc nuối. Trên xe trở về, không gian tĩnh lặng nhưng ngập tràn sự ấm áp. Dừng xe trước khu chung cư của An Nhiên, Hoàng Quân tắt máy.

"Cảm ơn em vì buổi tối hôm nay," anh nói, giọng trầm khàn.

"Em mới là người phải cảm ơn anh."

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Trong một khoảnh khắc, An Nhiên nghĩ rằng anh sẽ hôn cô. Nhưng anh chỉ mỉm cười, một nụ cười hiền. "Ngủ ngon nhé."

An Nhiên bước vào nhà, trái tim vẫn còn lâng lâng như đi trên mây. Cô thấy mình thật may mắn. Cô đã gặp được một người đàn ông không chỉ đẹp trai, trưởng thành, mà còn thấu hiểu và có cùng tâm hồn với mình.

Vẫn còn vương vấn cảm giác ngọt ngào, cô mở laptop, định bụng sẽ viết vài dòng vào nhật ký cá nhân. Theo thói quen, cô mở trang blog của mình. Và rồi, nụ cười trên môi cô vụt tắt.

Một bài đăng mới của "Bếp Trưởng Khó Tính" hiện lên ngay đầu trang, với tiêu đề không thể khiêu khích hơn: "Chè và Ký ức: Đừng lấy tuổi thơ ra để bao biện cho thực phẩm kém chất lượng."

Anh ta đang nói về quán chè vỉa hè ở khu Bàn Cờ, một nơi cô vừa mới viết bài khen ngợi tuần trước.

"...Việc sử dụng đường hóa học thay vì các loại đường tự nhiên, các loại phẩm màu không rõ nguồn gốc và vấn đề vệ sinh tiềm ẩn là những điều không thể phớt lờ. Một món ăn ngon trước hết phải là một món ăn an toàn. Ký ức tuổi thơ rất đẹp, nhưng sức khỏe của chúng ta còn quan trọng hơn."

Máu trong người An Nhiên sôi lên. Gã này! Hắn dám động đến quán chè huyền thoại của cô! Sự ngọt ngào của buổi hẹn hò tan biến, nhường chỗ cho ngọn lửa giận dữ. Ngón tay cô bay trên bàn phím.

Bình luận của Mèo Ham Ăn: Anh thì biết gì về ký ức mà nói! Anh có biết quán chè đó đã ở đó bao nhiêu năm không? Nó là tuổi thơ của bao nhiêu thế hệ! Ẩm thực không phải là một công thức toán học khô khan, nó là cảm xúc, là văn hóa! Đồ cổ hủ, bảo thủ, chỉ biết đến lý thuyết suông!

Cô vừa nhấn nút "Gửi" thì điện thoại trên bàn rung lên. Một tin nhắn mới.

Hoàng Quân: Em về nhà an toàn chứ? Ngủ ngon nhé.

An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sự tức giận trong lòng nguôi đi một nửa. Cô mỉm cười, cảm nhận sự quan tâm dịu dàng từ anh. Cô gõ trả lời:

Em về rồi. Anh cũng ngủ ngon.

Gửi tin nhắn xong, cô quay lại màn hình laptop. Bình luận của cô đã có người trả lời. Là Bếp Trưởng Khó Tính.

Bếp Trưởng Khó Tính: Văn hóa không thể là cái cớ cho sự cẩu thả. Và cảm xúc không thể thay thế cho tiêu chuẩn.

An Nhiên nghiến răng. Hai người đàn ông, một người khiến cô mỉm cười hạnh phúc, một người khiến cô muốn phát điên. An Nhiên không hề biết, trớ trêu thay, họ lại là một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.