Sáng hôm sau, An Nhiên thức dậy với một cơn đau đầu nhẹ và một "cơn bão" thông báo trên điện thoại. Cuộc khẩu chiến đêm qua giữa cô và Bếp Trưởng Khó Tính đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trên diễn đàn ẩm thực.
"Team Mèo" hết lòng bảo vệ cô, cho rằng Bếp Trưởng quá khắt khe, không có tình người. "Team Bếp Trưởng" thì tung hô anh là người có tiếng nói trách nhiệm, dám chỉ ra sự thật mà nhiều người cố tình lờ đi. Mọi chuyện không còn là cuộc tranh luận cá nhân, nó đã trở thành cuộc chiến giữa hai trường phái: ẩm thực cảm xúc và ẩm thực lý trí.
An Nhiên cảm thấy kiệt sức. Cô chỉ muốn bảo vệ một góc ký ức nhỏ bé của mình, nhưng giờ đây cô lại bị đẩy vào một cuộc chiến mà cô không hề mong muốn. Càng tệ hơn, cô cảm thấy mình đang đuối lý. Những lời lẽ của Bếp Trưởng, dù lạnh lùng, lại rất khó để phản bác.
Giữa lúc đó, Bếp Trưởng Khó Tính lại tung ra một đòn quyết định. Anh không trả lời bình luận của cô nữa. Thay vào đó, anh đăng một bài phân tích dài, được đầu tư công phu với tiêu đề: "Sự lãng mạn hóa ẩm thực đường phố và những nguy cơ tiềm ẩn."
Bài viết không chỉ trích riêng quán chè nào, mà phân tích một cách hệ thống về các vấn đề chung: nguồn gốc nguyên liệu không được kiểm soát, quy trình chế biến thiếu vệ sinh, việc lạm dụng phụ gia. Anh còn trích dẫn cả những báo cáo về an toàn thực phẩm. Bài viết được viết bằng một giọng văn điềm tĩnh, đầy tính học thuật, biến anh từ một kẻ tranh cãi trở thành một chuyên gia có trách nhiệm trong mắt cộng đồng.
Bài viết đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt An Nhiên. Nó đánh sập mọi luận điểm của cô. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé và nông cạn. Cái "cảm xúc" mà cô luôn tự hào bỗng trở nên yếu ớt và vô giá trị trước những "tiêu chuẩn" và "logic" của anh ta.
Linh gọi điện cho cô, giọng đầy lo lắng. "Mèo ơi, tao thấy bài của ông Bếp Trưởng rồi. Thôi kệ đi mày ơi, đừng cãi nhau với hạng người đó nữa. Mình sao nói lại được, người ta là chuyên gia cơ mà."
Hai chữ "chuyên gia" như một mũi kim châm thẳng vào lòng tự ái của An Nhiên. Phải rồi. Hắn là chuyên gia. Hắn có kiến thức, có lý lẽ. Còn cô, trong mắt hắn và có lẽ trong mắt nhiều người bây giờ, chỉ là một cô nàng review cảm tính, thiếu hiểu biết. Sự tức giận lại bùng lên, nhưng lần này nó không hỗn loạn như trước, mà lạnh lẽo và đầy quyết tâm.
Cô không thể thắng hắn trong cuộc chiến này, trên sân nhà của hắn. Nếu cô tiếp tục bảo vệ ẩm thực đường phố, cô sẽ chỉ càng giống một kẻ thua cuộc đang cố chấp.
Không. Mình sẽ không để hắn đắc thắng như vậy.
Cô phải thay đổi chiến trường. Cô sẽ bước vào thế giới của hắn, thế giới của những nhà hàng cao cấp, của những tiêu chuẩn khắt khe, của kỹ thuật đỉnh cao. Cô sẽ chứng minh cho hắn thấy, cái lưỡi của Mèo Ham Ăn này đủ tinh tế để thẩm định bất cứ món ăn nào, và đôi mắt của cô đủ sắc sảo để nhìn ra những sai sót dù là nhỏ nhất.
An Nhiên ngồi bật dậy, đôi mắt rực lên một ngọn lửa mới. Cô mở laptop, bỏ qua mọi thông báo tranh cãi. Cô mở một trang web xếp hạng nhà hàng uy tín.
Cô cần một mục tiêu hoàn hảo. Một nơi mà danh tiếng của nó là không thể chối cãi. Một nơi mà nếu cô tìm ra được sai sót, cả Bếp Trưởng Khó Tính cũng phải câm nín.
Ngón tay cô lướt trên màn hình, qua những cái tên quen thuộc. Mắt cô dừng lại ở Top 3. Một cái tên sáng bóng, đầy kiêu hãnh.
"The Modernist."
Chuyên gia, phải không? - cô nghĩ thầm, một nụ cười lạnh lẽo và quyết đoán hiện trên môi - Được thôi. Để xem một nhà hàng năm sao, một nơi được chính giới chuyên môn như anh tung hô, có hoàn hảo thật sự hay không.