Sáng thứ Hai, Nam bước vào công ty mới với tâm thế vừa hồi hộp vừa lo lắng. Sau bao ngày thất nghiệp, cuối cùng cậu cũng được nhận vào một công ty marketing nghe tên thì oách, nhưng trụ sở lại nằm trong một tòa nhà cũ kỹ, thang máy lúc chạy lúc không. Nam tự nhủ: “Không sao, miễn có việc, lương không cao cũng được, miễn không bị đuổi sớm.”
Vừa đến cửa, cậu đã thấy bảng tên công ty treo nghiêng ngả: “Công Ty Hài Hước Trách Nhiệm Hữu Hạn”. Nam khẽ cau mày: “Ủa, tên gì kỳ vậy? Mình nộp CV vào ‘Creative Marketing’, sao ở đây lại thành ‘Hài Hước’?” Nhưng chưa kịp thắc mắc thì bảo vệ đã hối:
– Em ơi, đứng chặn cửa làm chi, vô đi kẻo trễ.
Bước vào phòng làm việc, Nam lập tức bị “choáng” bởi khung cảnh hỗn loạn: một cô gái đang cười hả hê vì chọc đồng nghiệp; một anh chàng cau có vì file Excel bị treo; còn ở góc kia, một gã trung niên đang gõ bàn phím như đánh trống. Nam chưa kịp giới thiệu thì Quang, trưởng phòng marketing, đã chạy ra:
– À, đây là nhân viên mới hả? Nam đúng không? Vô đây, có việc liền cho nóng.
Nam chưa kịp thở thì được giao ngay nhiệm vụ “dễ ẹc”: in tài liệu cho cuộc họp sáng nay. Nghe xong, cậu thở phào: “Ơn trời, in thì ai chẳng làm được.”
Nhưng đời không như mơ.
Máy in công ty này đúng kiểu “cổ vật bảo tàng”. Nam lóng ngóng mãi mới bật được. Cậu cho USB vào, bấm in… máy rít lên như tiếng động cơ phản lực rồi im bặt. Một mảnh giấy ló ra, trên đó chỉ có đúng một dòng chữ to tướng: “Error 404 – Not Found.”
– Ủa, cái gì không tìm thấy? – Nam hoang mang.
Linh, cô đồng nghiệp ngồi gần đó, hí hửng quay sang:
– Máy in này chỉ nghe lời ai nó thích thôi, người mới như anh thì nó ghét sẵn rồi. Thường phải gõ nhẹ vào lưng nó một cái.
– Gõ nhẹ là sao?
– Nhẹ hay mạnh thì… tùy tâm.
Nam cắn răng, gõ “nhẹ” vào máy. Bất ngờ, cả chồng giấy phun ra như thác lũ, văng tứ tung. Trên giấy chẳng có chữ nào, chỉ toàn ký hiệu loằng ngoằng như mật mã. Linh vỗ tay cười:
– Chuẩn rồi! Đúng phong cách công ty mình đó!
Trong lúc Nam còn đang thu dọn, Quang chạy tới:
– Nhanh lên! Sếp sắp đến họp rồi, tài liệu đâu?
Nam lắp bắp:
– Dạ, dạ em đang… đang xử lý.
Quang nhíu mày:
– Trời đất ơi, nhân viên mới mà làm gì cũng chậm. Thôi, mang giấy qua phòng họp, để anh “chữa cháy”.
Nam ôm xấp giấy toàn ký hiệu như bùa chú, mặt đỏ bừng. Nhưng bi kịch chưa dừng ở đó. Trên tay cậu còn cầm ly cà phê mới mua, tính uống để tỉnh táo. Bước vào phòng họp, cậu thấy một người đàn ông ngồi ghế đầu, dáng dấp nghiêm nghị, tóc vuốt gel bóng loáng – chắc chắn là sếp Hùng.
Nam hồi hộp tiến lại, vừa cúi chào vừa đặt giấy lên bàn. Nhưng trong khoảnh khắc định mệnh ấy, chân cậu vấp phải dây điện. Cả người chúi về phía trước, ly cà phê trên tay văng một đường cong hoàn hảo… và đáp thẳng xuống laptop của sếp.
Cả phòng họp nín thở.
Sếp Hùng nhìn màn hình laptop tối đen, mặt đỏ phừng. Nam chết lặng, đầu óc trống rỗng. Quang thì đứng hình vài giây rồi buột miệng:
– Ờm… coi như “tẩy trần” cho laptop mới, sếp ha?
Linh ngồi góc phòng ôm bụng cười sặc sụa. Thảo – người duy nhất còn tỉnh táo – vội chạy đi lấy khăn giấy. Nam run run xin lỗi:
– Em… em xin lỗi sếp, tại em… em không cố ý…
Sếp Hùng im lặng một lúc lâu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Nam. Cả phòng như đóng băng. Nam tưởng mình sắp bị đuổi ngay ngày đầu. Nhưng bất ngờ, sếp cất tiếng:
– Ừm… cà phê này là Arabica hay Robusta?
Cả phòng ngơ ngác.
Nam lắp bắp:
– Dạ… Arabica ạ.
Sếp Hùng gật gù, rồi… bật cười ha hả:
– Tốt! Anh uống cà phê hòa tan mãi rồi, giờ máy cũng phải “uống Arabica” mới chịu được!
Cả phòng họp nổ tung tiếng cười. Quang vỗ vai Nam:
– May cho cậu đó, sếp cũng biết tấu hài.
Nam ngồi phịch xuống ghế, tim vẫn đập thình thịch. Cậu thầm nghĩ: “Ngày đầu tiên mà thế này, không biết 29 ngày sau còn ra sao nữa…”