"Chào mừng em đến với GĐTĐT. Em đã ký vào cam kết chưa? Ký rồi thì đừng hỏi công ty mình làm gì. Cứ làm đi rồi sẽ hiểu. Hoặc không."
Hồng Lam nhìn tờ nội quy như đang đọc kinh bằng tiếng La-tinh. Mỗi dòng là một cú đấm vào niềm tin còn sót lại về thế giới văn minh:
Cấm hỏi: “Mình đang làm gì vậy ạ?”
Cấm đụng vào ghế màu đỏ (dành riêng cho sếp tổng, dù không ai thấy ổng bao giờ)
Mỗi thứ Ba đều phải họp bằng... thơ lục bát.
Lam định hỏi, nhưng bị Tú Ngáo – nhân viên hướng dẫn – đưa tay bịt miệng, lắc đầu nhẹ:
“Ở đây, em càng tò mò càng chóng nghỉ việc. Bí kíp là: cứ cười, gật đầu, rồi về nhà uống nước gừng.”
Khu làm việc của công ty giống như một studio bỏ hoang được cải tạo lại bởi những sinh vật từng làm kiến trúc... dưới lòng đất.
Có một góc gọi là “Bàn Tâm Linh”, nơi có nhân viên chuyên đọc tarot cho KPI. Bên cạnh là “Góc Thiền Báo Cáo” – nếu trễ deadline, bạn phải ngồi thiền đối diện bảng trắng, tự vấn bản thân bằng... nhang trầm.
Trong buổi họp đầu tiên, Lam ngồi nghe team trưởng báo cáo tình hình quý như sau:
“Dạ, nhờ tinh thần đồng lòng chống KPI, chúng ta đã kéo được hiệu suất giảm 20%. Điều đó chứng tỏ: anh em rất thật thà, không dối trá số liệu.”
Cả phòng... vỗ tay.
Lam liếc Tú Ngáo. Anh chàng mỉm cười nhẹ, nói nhỏ:
“Chào mừng đến với GĐTĐT. Ở đây, thực tế bị cấm. Logic là hàng lậu. Và sếp tổng... là một ẩn số lớn hơn cả đường đi của tiền thưởng Tết.”