Nếu có một thứ khiến Hồng Lam không thể ngừng suy nghĩ sau ngày đầu tiên đi làm, thì đó chính là… chiếc ghế đỏ giữa văn phòng. Nó trông giống ghế của sếp nhưng lại không có ai ngồi. Không ai lau chùi. Không ai dám lại gần. Mỗi lần cô lơ đãng bước gần đến, đồng nghiệp lại kéo tay cô giật ngược về như sắp bước trúng… bãi mìn.
“Đừng. Ở đây có luật bất thành văn: ghế đỏ là vùng cấm. Chạm vào nó là… đi thẳng ra bảo vệ lấy giấy nghỉ việc.”
Tú Ngáo nghiêm mặt, nói như thể kể về một chiến trường thời chiến tranh lạnh.
Lam ngồi vào bàn làm việc – góc được gọi là “bàn tập thể dục” vì cái ghế thì tụt hơi, bàn thì xiêu vẹo, mỗi lần gõ máy là phải giữ một chân kê dưới chân bàn cho nó khỏi gãy.
Cô nhận được lời mời vào group chat công ty, tên:
📛 “Không Biết Gì Đừng Hỏi Gì”
Ảnh đại diện của group là… một con vịt cao su đội vương miện.
Tài khoản admin có tên: “Vịt Tổng”, chưa từng lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng thả emoji 👁️ vào những tin nhắn đáng nghi.
Lam thử nhắn một dòng:
“Dạ em là nhân viên mới, mong được giúp đỡ ạ!”Một phút sau.
Vịt Tổng thả biểu tượng: 🧃🍍🔇
Lam: "Ủa? Em có nên cảm ơn không?"
Buổi chiều, Lam hỏi Tú Ngáo:
“Anh ơi, Vịt Tổng là ai vậy?”
“Không ai biết. Có lần anh định truy địa chỉ IP thì máy anh bốc khói. Cũng có thể là một AI. Hoặc là sếp tổng thiệt.”
“Thế còn chiếc ghế đỏ thì sao?”
“Chỉ có 2 người từng ngồi lên đó. Một người... bị chuyển công tác sang phòng không có lối ra. Người còn lại... hiện vẫn còn ở đây.”Lam nuốt nước bọt:
“Ai ạ?”Tú Ngáo cúi xuống thì thầm:
“Là anh.”
“Hồi đó, anh bị đau lưng, dám tự tiện ngồi lên. Đêm đó về thấy trong group chat có file tên ‘đơn xin nghỉ’. Do Vịt Tổng viết sẵn. Tự động gửi email anh. May mà anh phản ứng nhanh, in ra nộp lên… xin ký duyệt từ chối.”
Chiều muộn, Lam nhìn ra cửa sổ, nắng xiên qua phòng, chiếc ghế đỏ vẫn im lìm như một tượng đài.
Cô thở dài:
“Mình thực sự đang làm việc... hay đóng phim hài tình huống vậy trời?”
Từ group chat, Vịt Tổng thả một tin nhắn tự động bật lên:
🦆 “Gà mới không nên khôn quá sớm. Để sống dai, hãy biết... giả ngu vừa phải.”