CÔNG TY TỨ ĐỔ TƯỜNG

Chương 15: Cuộc bầu chọn nhân viên xuất sắc mà… ai cũng thua


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng kết thúc quý. HR gửi mail toàn công ty:

📬 “Chào đại gia đình GĐTĐT!
Đã đến lúc vinh danh những cá nhân xuất sắc, tạo cảm hứng và đóng góp tích cực trong 3 tháng qua!
Vui lòng đề cử nhân viên mà bạn cảm thấy xứng đáng – deadline: 17h hôm nay.”

Kèm theo đó là mẫu Google Form, nội dung gồm 3 câu:

  1. Tên người bạn đề cử

  2. Vì sao bạn chọn người đó

  3. Bạn muốn cùng người đó… ăn gì nếu trúng quà đôi?

Lam nhìn mail, hơi chột dạ. Cô còn chưa thuộc hết tên đồng nghiệp, thì biết chọn ai?

Tú Ngáo ngồi cạnh đang hí hoáy bấm bấm.
“Anh chọn ai đó?” – Lam hỏi.
“Anh chọn chị Vy – phòng Thiết kế. Không phải vì chị làm gì hay, mà vì chị từng share bánh trung thu cho anh ăn chung mà không hỏi nguồn gốc.”

“…Ủa, vậy là lý do đề cử đó hả?”

“Ờ. Bầu chọn công ty mà – không ai chọn vì KPI đâu. Chủ yếu là chọn người... dễ thương.”

Tới chiều, hệ thống thông báo:

🟨 “Tổng cộng 108 lượt đề cử, cho 43 nhân sự khác nhau.
Cảm ơn các bạn đã tích cực tham gia. Kết quả sẽ công bố sáng mai!”

Ai cũng bàn tán rôm rả. Người thì đoán Tú Ngáo thắng vì "được lòng người". Người thì nghĩ Lam sẽ được nhắc tên vì “mới vô nhưng đã hòa nhập”. Người tự tin, người hồi hộp.

Có kẻ còn đi… mua áo sơ mi trắng chuẩn bị lên chụp hình nhận thưởng.

Sáng hôm sau. 8h30. Slack bật thông báo nội bộ từ chị HR:

📣 KẾT QUẢ CUỘC BẦU CHỌN NHÂN VIÊN XUẤT SẮC
🥁 KHÔNG CÓ NGƯỜI THẮNG CUỘC. 🥁

Lam trợn mắt. Cô tưởng đọc nhầm.
Slack vẫn còn đó:

“Vì số lượng đề cử quá phân tán, không ai đạt đủ lượt bình chọn để nổi bật.
Do đó, Ban Lãnh Đạo quyết định: năm nay, chúng ta sẽ vinh danh tập thể bằng… một phút trầm mặc nhận thức.”

Cả phòng break ra cười… méo mặt.

– “Ủa, vậy tổ chức làm gì?”
– “Tôi tưởng tôi sẽ được quà đôi, tôi còn chọn đi ăn buffet…”
– “Thôi, cái này gọi là ‘một cuộc bầu chọn để gợi nhắc sự vô nghĩa của vinh danh cá nhân’ đó mà!”

Tú Ngáo gõ vào Slack riêng với Lam:

💬 “Lý do thật sự là gì em biết không?”
💬 “Gì?”
💬 “Năm ngoái công ty tổ chức vinh danh, người thắng bị ghét quá trời, làm nhóm nội bộ chia phe.
Năm nay họ chuyển sang mô hình ‘bầu chọn không người thắng’ để… mọi người cùng thua, khỏi ganh.”

Lam gõ:
💬 “Làm vậy không kỳ à?”

Ngáo:
💬 “Kỳ nhưng hiệu quả. GĐTĐT mà – tránh xung đột bằng cách triệt tiêu lý do tự hào.”

Buổi chiều, chị HR gửi tiếp mail:
📬 “Dù không ai thắng, nhưng tất cả đều đã chiến thắng chính mình!
Vì các bạn đã vượt qua được kỳ vọng, dẹp bỏ cái tôi và cùng nhau… không tỏa sáng.”

Công ty phát mỗi người một sticker mới dán vào thẻ nhân viên:
🌫️ "Tôi xuất sắc trong im lặng."
Và một cốc sứ in quote:
“Ai cũng thắng thì ai thắng?”

Lam nhìn cái cốc, cười không ra nước mắt.

Buổi họp tổng kết cuối tuần, sếp Phúc (vẫn giữ phong cách thiền mơ hồ) nói:

“Sự vắng mặt của người thắng, là sự có mặt của một tập thể không cần thắng.”

Cả phòng vỗ tay.

Lam gục đầu xuống bàn.

“Em đang sống trong công ty hay đang trong vở kịch tôn giáo xã hội vậy?”

Tú Ngáo nhún vai:
“Chào mừng em đến với level 4 của GĐTĐT: vinh danh bằng phủ nhận.

Tối hôm đó, Lam ghi vào nhật ký:

“Ngày thứ mười bốn.
Mình dự một cuộc thi mà không ai thắng, và tất cả đều được an ủi.
Có lẽ điều kinh dị nhất không phải là thất bại.
Mà là không được phép chiến thắng – để khỏi phải đối diện với sự ganh ghét.
Đây không phải môi trường làm việc.
Đây là trại huấn luyện nội tâm với mức lương hàng tháng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!