công ty vui vẻ không được buồn

Chương 1: NGÀY ĐẦU ĐI LÀM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Hải Nam đứng trước tòa nhà kính to đùng, tay cầm túi hồ sơ, tim đập như trống trận. “Vui Vẻ Media” – cái tên nghe như một câu đùa, nhưng lại là nơi anh sắp bắt đầu hành trình làm việc đầu tiên trong đời. Mới sáng sớm mà trời Sài Gòn đã nóng, mồ hôi chảy dọc gáy. Anh chỉnh lại áo sơ mi, hít một hơi thật sâu, bước vào cửa kính.

Vừa vào đến quầy lễ tân, cô tiếp tân ngẩng lên, liếc anh một cái rồi nói nhanh:

– Shipper hả? Giao đồ cho ai vậy anh?

Nam đứng khựng lại, tay vẫn cầm túi hồ sơ:

– Dạ... em là nhân viên mới, phòng marketing...

Cô gái đỏ mặt:

– Ủa, em tưởng... tại anh đeo balo và cầm túi giấy giống mấy anh giao hàng!

Nam cười gượng, gật đầu rồi được dẫn lên tầng ba – nơi “Phòng Sáng Tạo Toàn Năng” hoạt động. Cái tên nghe oách, nhưng vừa bước vào, anh choáng luôn. Một người đang ngủ gục trên bàn, một người khác thì đang tập nhảy TikTok, còn góc bên kia có ai đó đang hét vào điện thoại:

– Không! Mèo không phải là chó! Em hiểu không? Không phải là chó!!

Hải Nam chưa kịp hiểu chuyện gì thì một giọng nam vang lên:

– Ê ê, anh ship đồ ăn tới hả? Đặt bánh mì hồi nãy nè!

– Dạ không… em là nhân viên mới… Hải Nam ạ.

– À, nhân viên mới! Tuyệt! Lại đây, ngồi đi. Anh là Tuấn, trưởng phòng, người chỉ đạo mọi chiến dịch “không giống ai”.

Tuấn mặc áo phông in chữ “Work Hard, Nap Harder”, tay cầm ly cà phê to gấp đôi cái mặt. Anh giới thiệu cả phòng: Linh – cô kế toán nghiêm túc nhưng luôn đeo tai nghe EDM; Thảo – designer “nghệ” đến mức không bao giờ hoàn thành file đúng giờ; và Duy – chuyên làm clip meme, từng khiến video “Mèo cà khịa sếp” đạt 5 triệu view.

Tuấn gõ tay lên bàn:

– Chào mừng em đến với Vui Vẻ Media! Ở đây, chỉ có hai quy tắc: Một – không ai được buồn. Hai – nếu buồn, hãy tấu hài cho tới khi hết buồn.

Cả phòng vỗ tay rào rào như thể đó là khẩu hiệu cách mạng.

Chưa kịp ngồi ấm chỗ, Nam bị giao ngay nhiệm vụ: “Viết caption cho bài đăng quảng cáo nước mía – sao cho vừa sang, vừa lầy.” Anh nghĩ mãi, cuối cùng gõ ra:

“Nước mía xịn như crush – ngọt mà không giả trân.”

Tuấn đọc xong, đập bàn cười sặc:

– Duyệt! Post liền! Nếu bị chửi thì… nói là do nhân viên mới!

Bài đăng được đăng lên, và ba tiếng sau, nó thật sự viral. Comment ngập tràn:

“Ai viết caption này cho tôi xin cái tên đi!”

“Nước mía nhà em giờ đông khách gấp đôi rồi nha!”

Nam ngồi ngẩn người nhìn lượt chia sẻ tăng vùn vụt. Trong lòng vừa vui vừa run. Cảm giác như vừa chơi xổ số mà trúng thật.

Buổi trưa, cả phòng kéo nhau đi ăn cơm hộp ngay trong văn phòng. Linh vừa ăn vừa lướt điện thoại, bất ngờ ngẩng lên:

– Ê, cái caption của thằng Nam đang lên top page “Cười Xả Stress” kìa!

Tuấn hô to:

– Thăng chức cho nó! Cho nó viết thêm mười caption nữa!

Nam suýt nghẹn cơm. Nhưng nhìn cả phòng đang cười ầm lên, anh cũng bật cười theo. Lần đầu tiên, anh thấy nơi làm việc lại có thể... vui thật sự.

Chiều hôm đó, Tuấn bước đến, vỗ vai Nam:

– Ổn đó nhóc! Ở đây không ai hoàn hảo, chỉ cần biết cười.

Nam nhìn ra cửa sổ. Trời Sài Gòn chuyển vàng, nắng đổ dài trên bàn làm việc lộn xộn giấy tờ và cốc cà phê. Anh mỉm cười. “Vui Vẻ Media” – nghe tưởng đùa, nhưng hóa ra, đó là nơi thật sự “vui vẻ”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×