Sáng thứ Ba, cả công ty “Vui Vẻ Media” được triệu tập khẩn cấp. Tuấn – trưởng phòng marketing – hớt hải chạy vào, miệng vẫn còn ngậm bánh mì:
– Mọi người, chuẩn bị họp toàn công ty nha! Sếp tổng lên văn phòng đó!
Nghe đến hai chữ “sếp tổng”, cả phòng im như tờ. Ai nấy sửa tóc, lau màn hình, xếp giấy cho gọn… giả vờ bận rộn. Hải Nam cũng vội cất điện thoại, ngồi nghiêm như sinh viên bị gọi lên bảng.
Năm phút sau, cửa bật mở. Một người đàn ông tầm bốn mươi, vest xám, kính đen, bước vào cùng ly cà phê trong tay. Ánh mắt ông đảo qua từng người một, giọng trầm xuống:
– Ở đây, ai là người chịu trách nhiệm về content nước mía?
Không khí nặng như bị nén lại. Nam định đứng dậy nhận, thì Tuấn nhanh hơn:
– Dạ, tụi em làm team mà sếp, teamwork đó sếp.
Sếp nhướng mày:
– Tôi hỏi vậy thôi, vì clip đó… tốt. Nhưng caption hơi “bất quy tắc”.
Ông dừng lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói chậm rãi:
– Làm truyền thông là phải có tâm. Cà phê tôi uống mỗi sáng chỉ 30 ngàn, nhưng nó có tâm. Còn nhiều người, làm clip cả trăm triệu, mà thiếu một chút… tâm.
Cả phòng im phăng phắc. Ai nấy cố ghi chép lời sếp như chép kinh. Riêng Duy – anh chàng editor – khẽ thì thầm:
– Ly cà phê 30k mà triết lý như 3 tỷ...
Nam cố nín cười, nhưng Linh ngồi cạnh đã lén cười khúc khích. Tuấn ho khan để dập bớt không khí.
Sếp tiếp tục thao thao bất tuyệt:
– Một thương hiệu muốn tồn tại phải có linh hồn. Còn linh hồn của content là... cảm xúc. Mà cảm xúc chỉ sinh ra khi ta thật sự yêu công việc. Như tôi yêu ly cà phê này vậy.
Nói rồi ông giơ ly lên, mắt nhắm lại, nhấp thêm một ngụm. Ai nấy nhìn nhau, vừa kính nể vừa… khó hiểu. Thảo – cô designer – lẩm bẩm nhỏ:
– Không biết cà phê gì mà “có tâm” dữ vậy.
Tuấn gật đầu phụ họa:
– Chắc arabica nhập khẩu.
Sau buổi họp, mọi người tản ra, vừa đi vừa cố nhịn cười. Linh ghé tai Nam:
– Anh thấy không, sếp tổng nhà mình đúng kiểu “truyền cảm hứng level vũ trụ”.
Nam cười nhẹ:
– Ờ, nghe xong em thấy em uống trà đá cũng thấy có… tâm luôn.
Đến trưa, tin tức lan khắp công ty: sếp tổng muốn ra mắt chiến dịch mới “Cà phê có tâm – sáng tạo có tầm”. Tuấn bị giao nhiệm vụ làm clip viral trong ba ngày. Anh quay qua cả team:
– Ba ngày nha! Không có deadline nào đáng sợ bằng deadline của sếp có tâm.
Cả phòng ôm đầu than thở. Thảo lên tiếng:
– Hay mình quay luôn sếp uống cà phê? Vừa chân thật, vừa tiết kiệm diễn viên.
Duy hưởng ứng liền:
– Hợp lý! Tên clip: “Người đàn ông và ly cà phê 30k thay đổi cuộc đời tôi.”
Tuấn đập bàn:
– Tuyệt vời! Nam viết kịch bản, chiều quay liền!
Buổi chiều, đoàn “phim trường mini” bày ra giữa phòng. Đèn, mic, máy quay, đạo cụ, và... sếp tổng – trong vai chính. Ông ngồi ngay ngắn, cầm ly cà phê, gật đầu nói:
– Tự nhiên nha, tôi quen nói đạo lý rồi.
“Action!” – Tuấn hô.
Sếp bắt đầu nói:
– Cà phê không chỉ là thức uống, mà là triết lý sống. Một ly cà phê có tâm...
Bất ngờ, đèn chớp tắt, mic rè rè. Duy vội chạy đi sửa, còn Linh che miệng cười. Sếp vẫn nói tiếp, tưởng là hiệu ứng ánh sáng:
– ...như ánh sáng soi đường cho người làm sáng tạo.
Câu đó sau này trở thành caption viral, vì Duy lỡ đăng nhầm clip “hậu trường” – nơi sếp nhấp cà phê, nhăn mặt vì đắng, rồi hỏi:
– Ê, cà phê này ai pha? Sao mặn vậy trời?
Clip đạt 2 triệu view trong 24 giờ. Comment tràn ngập:
“Sếp có tâm, nhưng cà phê chắc có muối!”
“Mặn nhưng sâu cay như cuộc đời content.”
Hôm sau, sếp tổng bước vào, nhìn cả phòng, rồi chỉ nói một câu:
– Được. Tiếp tục... sáng tạo có tâm.
Tuấn thở phào, quay sang cả team:
– Mọi người thấy chưa? Ở công ty này, cà phê mà cũng thành nội dung được!
Nam cười, mở laptop. Anh nghĩ thầm: “Đúng là Vui Vẻ Media – nơi mọi thứ đều có thể... viral.”