công ty vui vẻ không được buồn

Chương 3: PHÒNG MARKETING SIÊU THỰC TẾ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba ở “Vui Vẻ Media”, Hải Nam chính thức cảm nhận được: đây không phải công ty, mà là… một thế giới song song.

Phòng Marketing nằm ở tầng 5, góc bên phải, tấm bảng ghi “Phòng sáng tạo nội dung” nhưng bên trong — hỗn loạn như chợ sáng. Mùi cà phê, tiếng bàn phím, tiếng cười xen lẫn tiếng cãi nhau ầm ĩ.

Tuấn, trưởng phòng, đang đứng giữa đống giấy note dán đầy tường, tay cầm bút dạ, nói oang oang:

– Mọi người! Chiến dịch “Tết có tâm” của sếp tổng đã duyệt. Giờ ai có idea gì cứ bắn nha, không phán xét!

Thảo giơ tay đầu tiên:

– Em nghĩ mình làm clip cảm động, có ông bố đi xa về nhà ăn Tết.

Duy bĩu môi:

– Ý tưởng đó từ… 2010 rồi Thảo ơi. Giờ phải có twist, ví dụ bố đó là… người giao hàng giả dạng!

Cả phòng “ồ” lên. Linh chen vào:

– Hay hơn, bố đó chính là… khách hàng trúng thưởng “Cà phê có tâm” của sếp tổng!

Tuấn gật gù:

– Được, được. Có chiều sâu đó. Nhưng nhớ phải chốt bằng một câu slogan vừa ngắn vừa đỉnh nha.

Tất cả cùng nhìn về Nam – tân binh chuyên viết caption. Anh nuốt nước bọt, mở laptop:

– Dạ, để em thử… “Tết này, chỉ cần có cà phê có tâm – mọi thứ sẽ ấm.”

Cả phòng im ba giây. Duy phán luôn:

– Ủa, nghe như quảng cáo bình nước nóng vậy?

Cả nhóm bật cười. Thảo vỗ vai Nam:

– Không sao, ai mới vô cũng từng viết slogan “ấm” như vậy. Hồi đầu em viết còn tệ hơn: ‘Ăn Tết như một content có tâm’.

Tuấn thở dài nhưng vẫn cười:

– Ừ, đúng là phòng mình mà. Sáng tạo vô biên, nhưng thực tế... chạm đất.

Anh quay sang Duy:

– Clip viral tuần này đâu rồi?

– Dạ, gần xong rồi. Mà có chuyện nhỏ… mic thu tiếng sai, giờ nhân vật nói “Cà phê có tâm” nghe như “Cà phê có tôm.”

Tuấn trợn tròn mắt:

– Trời đất ơi, sao không kiểm tra trước khi render?

– Em có kiểm tra, mà tai em đang nghẹt do viêm xoang! – Duy chống chế.

Linh cười ngất:

– Hay giữ luôn, mình làm series “Cà phê có tôm – bản biển cả”?

Không khí lại náo nhiệt. Nam nhìn quanh, vừa buồn cười vừa thấy thương cho chính mình – bị cuốn vào cơn bão sáng tạo “thực tế đến phi lý”.

Giữa lúc ồn ào, cửa bật mở. Một người phụ nữ mặc váy công sở, đeo kính, ôm laptop bước vào – chị Mai, kế toán trưởng.

– Mọi người, cho em hỏi... ai order đạo cụ quay phim hôm qua mà ghi “100 con tôm sống”?

Cả phòng quay sang nhìn Duy. Anh giơ tay yếu ớt:

– Dạ... em đặt đạo cụ cho clip “Cà phê có tâm”, nhưng có lẽ... bên shop hiểu nhầm là “Cà phê có tôm”.

Không ai nói được câu nào. Chị Mai thở dài, đặt tờ hóa đơn lên bàn rồi đi ra, để lại cả phòng ngồi cười sặc nước.

Tuấn gãi đầu:

– Thôi, tạm nghỉ 10 phút. Ai pha cà phê đi, tôi cần… có tâm lại.

Trong lúc nghỉ, Nam ngồi ghi chép lại quy trình làm việc của team:

Brainstorm – càng lộn xộn càng tốt.

Tự tin sai – miễn sao cười được.

Chữa cháy – thành content mới.

Gọi đó là sáng tạo.

Linh đi ngang qua, đọc thấy, cười:

– Chuẩn luôn! Ở đây mà làm việc nghiêm túc quá là… bị nghi ngờ đấy.

Chiều, khi cả phòng sắp tan ca, sếp tổng bất ngờ ghé qua. Ông nhìn bảng kế hoạch chi chít chữ, hỏi:

– Ừm, “Cà phê có tôm” là concept mới à?

Tuấn toát mồ hôi:

– Dạ không sếp, chỉ là lỗi âm thanh nhỏ thôi.

Sếp gật đầu, cầm điện thoại lên:

– Đừng lo. Tôi vừa nghĩ ra chiến dịch phụ: “Biển gọi – cà phê có tôm”. Làm luôn đi, nghe có tiềm năng đó.

Cả phòng nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười. Duy thì thầm:

– Đúng là phòng Marketing siêu thực tế… có sai cũng biến thành trend.

Nam mỉm cười, mở sổ ra ghi thêm một dòng:

“Ở Vui Vẻ Media, logic chỉ là gia vị. Còn chính món ăn, luôn là… sự hỗn loạn có tâm.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×