Năm thứ năm tôi ở bên Lục Hạc Minh, một con số đủ dài để tôi tin rằng mình đã thực sự thuộc về anh, để tôi dệt nên những giấc mơ về một mái ấm và những đứa con. Nhưng cũng chính vào năm thứ năm đó, mọi ảo vọng trong tôi tan vỡ thành trăm mảnh. Anh, người đàn ông tôi dành trọn tuổi thanh xuân, người mà tôi đã chấp nhận hy sinh rất nhiều để chiều lòng, lại thẳng thừng tìm một cô gái trẻ mới tốt nghiệp ngay trước mặt tôi. Khoảnh khắc ấy, không phải là một cú sốc đột ngột, mà là giọt nước tràn ly, làm lộ rõ sự mục rữa đã ăn sâu vào mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy. Anh ta bạo lực bóp chặt mặt tôi, ghì tôi trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, nơi mỗi sáng tôi vẫn soi mình, trang điểm và mỉm cười chuẩn bị cho một ngày mới. Giờ đây, tấm gương phản chiếu một Hứa Dịch với đôi mắt sưng húp, khuôn mặt tái nhợt, và một trái tim đang vỡ vụn. Giọng anh ta lạnh lùng, tàn nhẫn, như muốn xé toạc linh hồn tôi: "Hứa Dịch, em nhìn xem ánh mắt em toàn dục vọng, không những già rồi mà tim cũng cằn cỗi." Mỗi lời nói của anh ta như một nhát dao đâm thẳng vào tim, khoét sâu thêm vết thương vốn đã rỉ máu.
Lạ lùng thay, tôi không khóc, cũng không gào thét. Có lẽ, những giọt nước mắt và tiếng nức nở đã cạn khô từ lâu rồi. Hay có lẽ, tôi đã quá quen với sự lạnh lùng và những lời cay nghiệt từ anh ta. Tôi chỉ lặng lẽ đón nhận khoản bồi thường anh ta khoác lác gọi là "đền đáp" – một sự sỉ nhục cuối cùng, một cái tát vào tất cả những năm tháng thanh xuân tôi đã dành cho anh ta. Đó không phải là tiền chuộc lỗi, mà là một cách anh ta tuyên bố sự tự do của mình, và đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh ta một cách dứt khoát nhất.
Bạn bè tôi tức giận thay tôi. Họ không hiểu tại sao tôi lại không tranh giành, không níu kéo, không làm ầm ĩ lên như những gì một người phụ nữ bị phản bội thường làm. Họ thúc giục tôi hạ thấp tư thế, cầu hòa, quay trở lại cái vòng luẩn quẩn của sự chịu đựng và tha thứ như những năm tháng trước. Nhưng tôi thì không còn bận tâm nữa. Trái tim tôi đã chai sạn, những giọt nước mắt đã cạn khô, và nỗi đau đã hóa thành một sự bình thản đến đáng sợ. Tôi cầm số tiền đó, không chút luyến tiếc, và quyết định mở ra một cuộc đời thứ hai cho riêng mình. Tôi tin rằng, đây là cơ hội cuối cùng để tôi sống vì bản thân, để tìm lại Hứa Dịch đã từng mạnh mẽ, độc lập và đầy nhiệt huyết.
Cuộc đời mới của tôi bắt đầu một cách không ngờ. Một buổi tối, trong lúc lướt mạng xã hội, tôi vô tình đăng nhập nhầm vào tài khoản cá nhân đã lâu không dùng. Tôi thấy một bài chia sẻ lời khuyên của một chị gái 28 tuổi dành cho em gái mình về tình yêu. Không chần chừ, tôi bình luận một cách đầy cảm xúc, như nói lên tiếng lòng của chính mình, của những gì tôi đã trải qua: "Chị em ơi! Đừng tìm đàn ông già! Đàn ông già có tiền chưa chắc chi cho em, nhưng trai trẻ có sức thì thật sự dành hết cho em đó!"
Bình luận đó, không ngờ lại nhận được sự đồng cảm lớn đến vậy. Hơn 80 nghìn lượt thích, hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận ủng hộ. Tôi mỉm cười, cảm thấy một chút hả hê, một chút nhẹ nhõm khi thấy những trải nghiệm đau khổ của mình lại có thể giúp ích cho những người khác.
Nhưng niềm vui đó không kéo dài được bao lâu. Ngay tối hôm đó, điện thoại tôi reo. Giọng Lục Hạc Minh vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh lùng, đầy sự nghiến răng nghiến lợi, như thể anh ta đang cố gắng kìm nén một cơn thịnh nộ dữ dội: "Hứa Dịch, em nói rõ cho anh, trai trẻ nào, đã dùng sức gì cho em?" Cuộc đời mới của tôi, dường như, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
Mẹ tôi vẫn thường mắng tôi về mối quan hệ này. "Hứa Dịch, bạn trai con muốn cưới thì đã cưới con từ lâu rồi." Giọng bà đầy sự lo lắng, pha lẫn chút thất vọng: "Con nên khôn ngoan lên, đừng để người ta chơi bời miễn phí, rồi cuối cùng trắng tay…" Những lời sau đó, tôi không còn nghe rõ nữa. Cũng chẳng còn tâm trạng để nghe. Bởi vì, những lời ấy đã như một vết dao cứa vào trái tim tôi, nó chạm đúng vào nỗi sợ hãi thầm kín nhất của tôi bấy lâu nay.
Tôi vẫn nhớ khi mới bên Lục Hạc Minh, mẹ tôi cũng rất không tin tưởng anh ta. Bà hỏi thẳng tôi: "Hứa Dịch, hai đứa con đang yêu nhau, hay anh ta bao nuôi con vậy?" Nhớ lại lúc đó, tôi đã tức giận đến phát điên. Tôi cảm thấy bà đang xúc phạm mình, xúc phạm tình yêu của tôi dành cho Lục Hạc Minh. Tôi cãi nhau to với bà, rồi bỏ đi trong bực bội. Tôi đã tin tưởng anh ta một cách mù quáng, tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi lời đàm tiếu, mọi sự nghi ngờ. Nhưng giờ đây, nhìn lại, những lời của mẹ tôi lại hiện lên rõ ràng và đáng sợ hơn bao giờ hết. Lục Hạc Minh sẽ cưới tôi chứ? Tôi cũng không có câu trả lời chắc chắn. Câu hỏi đó cứ lơ lửng trong không trung, không lời đáp, và tôi, một cách yếu ớt, cứ giả vờ như nó không tồn tại.
Một đêm trước khi tôi đi công tác, sau khi mây tan mưa tạnh, tôi nằm trong vòng tay anh. Không khí vẫn còn hơi ẩm nồng, nhưng tâm trạng tôi thì nặng trĩu. Tôi lấy hết can đảm, hỏi anh về giai đoạn tiếp theo của chúng ta. Tôi muốn một câu trả lời, một lời hứa, một sự đảm bảo cho tương lai. Nhưng anh chỉ im lặng, tự mình hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không khí, như chính sự mập mờ trong mối quan hệ của chúng tôi. Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Với tôi, dường như anh luôn tự tin như vậy, tự tin rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh, tự tin rằng tôi sẽ mãi mãi ở bên anh dù anh có đối xử với tôi như thế nào đi nữa.
Tôi giả vờ không thấy thái độ của anh. Quay người dựa vào gối chơi điện thoại, cố gắng tỏ ra bình thản. Rồi khi lướt thấy ảnh cưới của cô bạn thân, một tia hy vọng nhỏ nhoi lại lóe lên trong tôi. Tôi đưa cho anh xem: "Hạc Minh, họ chụp đẹp quá! Anh xem này!" Tôi hào hứng nói, "Em cũng lưu mấy cửa hàng…" Lời chưa dứt, đã bị anh ngắt lời: "Ừ! Khá đẹp." Anh nói rồi liếc nhìn màn hình điện thoại tôi. Tôi sững người. Sự qua loa giữa chúng tôi, ngày càng thiếu chân thành. Bởi lúc này giao diện điện thoại tôi không còn ở tấm ảnh cưới đó nữa. Mà là một trong những cửa hàng tôi đã lưu. Tôi chợt nhận ra, sự chia sẻ, nhu cầu của tôi với anh chỉ là phiền phức mà anh phải ứng phó. Tình yêu của chúng tôi, dường như, chỉ còn là một vở kịch mà tôi là người duy nhất cố gắng diễn tròn vai.
Thời gian công tác của tôi thực ra chỉ hai ngày, nhưng tôi đã nói dối anh là một tuần. Tôi muốn có một khoảng lặng, một không gian để hít thở, để suy nghĩ về mối quan hệ này. Tôi muốn tìm lại bản thân, tìm lại Hứa Dịch đã từng mạnh mẽ và độc lập. Nhưng có vẻ như, ông trời không cho phép tôi được bình yên. Cô gái kia, anh giấu không kỹ lắm. Tôi quyết định dùng một cách riêng để thử lòng anh, và cũng là để đối mặt với sự thật.
Tôi đăng một bức ảnh chụp chung của tôi và Lục Hạc Minh từ thời chúng tôi còn mặn nồng lên Douyin, chỉ cài đặt chế độ hiển thị với một người – chính là cô gái kia. Một lúc sau, lượt xem đã qua ngàn. Video đó, được tạo ra chỉ để một người xem, lại được cô gái đó một mình xem vào hàng nghìn lần. Điều này khiến tôi rợn người. Tôi vào trang cá nhân cô ấy, và những gì tôi thấy đã xác nhận mọi nỗi sợ hãi của tôi. Mỗi video đều thấy bóng dáng Lục Hạc Minh. Dù cô ấy không quay mặt anh, nhưng tôi nhận ra từng chi tiết nhỏ nhất. Có cà vạt, vest tôi mua cho anh. Có rèm cửa, nền nhà chúng tôi ở, cả nội thất trong nhà, mọi thứ đều quen thuộc đến đáng sợ. Thậm chí món ăn cô ấy khoe, phần lớn là đồ tôi nấu cho Lục Hạc Minh.
Những hình ảnh tôi dốc hết tâm tư chiều chuộng, chăm sóc một người đàn ông trong suốt năm năm, giờ đây lại lồ lộ trong video của một cô gái khác. Chúng cùng phóng đại ra, là lòng tự trọng thấp kém không nơi an đặt của tôi. Năm năm bên nhau, tôi dần dần đánh mất chính mình. Tôi đã quên mất mình là ai, tôi đã đánh mất đi những sở thích, những ước mơ của riêng mình, tất cả chỉ để trở thành một cái bóng, một người phụ nữ cam chịu bên cạnh Lục Hạc Minh. Sự thật phơi bày một cách trần trụi, và tôi, không thể nào trốn tránh được nữa.
Kết thúc công tác, tôi cho phép mình vài ngày nghỉ. Tôi quyết định đến Phuket, nơi tôi luôn muốn đi nhất, nhưng Lục Hạc Minh luôn lấy lý do không có thời gian, luôn bảo phiền phức. Hóa ra, đến đó chỉ là bay sang Thái Lan rồi chuyển chuyến bay. Một hành trình không hề phức tạp như anh vẫn nói. Tôi chơi ở đó ba ngày, cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc, cố gắng quên đi mọi chuyện. Nhưng rồi, tôi không thể ở lại thêm. Bởi Lục Hạc Minh cũng đến.
Ngày thứ hai sau khi tôi đăng Douyin đó, họ đã tới. Nhìn thấy họ bên nhau, mọi hứng thú vui chơi trong tôi tan biến. Tôi mất hết cảm giác. Thậm chí tôi còn không đủ can đảm đối chất với họ, không đủ dũng khí để đối mặt với sự thật đau lòng. Tôi lủi thủi về nước, mang theo một trái tim tan nát và một tâm hồn trống rỗng. Dường như tôi đang chờ đợi, chờ Lục Hạc Minh chủ động nói với tôi, chủ động giải thích mọi chuyện. Hoặc là, tôi đã sa vào vũng lầy này quá lâu, sắp mất hết sức để bò ra. Tôi khao khát một sự giải thoát, nhưng lại không đủ mạnh mẽ để tự mình thoát ra.
Ngày thứ ba tôi ở căn nhà nhỏ của chúng tôi, Lục Hạc Minh vội vã trở về. Tôi bình thản nghe lời nói dối qua loa của anh: "Bên khách hàng có việc đột xuất, anh cũng đi công tác vài ngày." Tôi không vạch trần, cũng không ngắt lời. Dù anh nói gì, tôi cũng chỉ ừ hử, bảo tốt. Tôi đã quá mệt mỏi để tranh cãi, quá mệt mỏi để cố gắng níu giữ một thứ không thuộc về mình.
Chỉ là cuối tuần là đám cưới của cô bạn thân Du Du, chúng tôi đã hứa làm phù dâu và phù rể. Lục Hạc Minh lại đột ngột thất hứa. Lúc này, tôi hơi không kìm được giận dữ. Dù trước đây anh không phải người vô tín, nhưng việc thông báo không làm phù rể vào phút chót, thật sự là thất lễ. Tôi hỏi lý do, anh cũng chỉ trả lời vài câu bực bội, phiền phức.
Câu trả lời tôi nhanh chóng biết được, không phải từ miệng anh, mà từ Douyin của cô gái kia. Cô ta đăng một dòng trạng thái đầy tính chiếm hữu: "Em nhỏ nhen, em bướng bỉnh, em ích kỷ. Nghĩ đến việc anh và cô ấy làm phù rể phù dâu, em có cảm giác như hai người đang kết hôn." Tôi nhìn Lục Hạc Minh đang xem tài liệu bên ghế sofa, rồi nhìn những dòng chữ trên điện thoại. Cố gắng không run tay, tôi chặn cô ta. Tôi đã hết ham muốn rình rập, hết ham muốn biết thêm bất cứ điều gì về mối quan hệ bệnh hoạn này.
Lục Hạc Minh thò đầu qua, thắc mắc hỏi: "Xem gì thế?" Tôi giật mình, vội vàng cất điện thoại. "Không có gì!" Tôi đứng dậy ôm chăn từ phòng vào phòng khách. Anh hỏi theo thủ tục tôi sao vậy. "Không sao, chỉ là dạo này em ngủ không ngon, muốn ngủ một mình." Tôi nói dối, nhưng đó cũng là một phần sự thật. Tôi không muốn ngủ cùng anh ta nữa. Không muốn cảm nhận hơi ấm giả dối từ một người đàn ông đã phản bội mình. Căn phòng, và cả cuộc sống của tôi, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hôm đám cưới của Du Du, tôi đứng bên cô ấy, đưa nhẫn cho bạn thân. Nghe lời tuyên thệ của họ, tự nhiên nước mắt tôi rơi. Hạnh phúc của người khác như một tấm gương, chiếu rọi sự thảm hại của tôi. Tôi nhìn Du Du, bạn tôi, cô ấy rạng rỡ, hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông yêu thương cô ấy thật lòng. Và tôi, đứng đây, với một trái tim tan nát, nhìn lại những gì mình đã trải qua. Mọi thứ thật chua chát.
Đến phần trao hoa cưới, Du Du ném thẳng về phía tôi. Vốn là người rất thích giành hoa cưới, tôi vô thức né đi. Trước sự ngờ vực của cô ấy, tôi chỉ mỉm cười giải tỏa, cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. Lục Hạc Minh đang ở ngay bên cạnh. Anh ta vẫn là phù rể, nhưng không phải phù rể của tôi. Cái khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra rằng, mình đã thật sự muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Tôi không muốn giành lấy hoa cưới, không muốn ước mơ về một đám cưới với Lục Hạc Minh nữa. Tất cả những gì tôi muốn, là sự bình yên, là tự do.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn là Hứa Dịch của những ngày yếu đuối, cam chịu. Tôi sẽ sống một cuộc đời mới, một cuộc đời chỉ thuộc về riêng mình, không có bóng dáng của Lục Hạc Minh, không có những tổn thương từ quá khứ. Tôi sẽ tìm lại Hứa Dịch đã từng mạnh mẽ, độc lập và đầy nhiệt huyết, một Hứa Dịch mà tôi đã đánh mất trong suốt năm năm qua. Khoản tiền "bồi thường" đó, tôi sẽ dùng nó như một bàn đạp, một khởi đầu mới cho hành trình tìm lại chính mình. Có thể tôi sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng, với một trái tim đã trải qua bão giông, tôi sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và tôi sẽ chứng minh cho Lục Hạc Minh thấy, rằng không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt, thậm chí là tốt hơn rất nhiều.
Dù cho Lục Hạc Minh có tìm đến và chất vấn tôi về bình luận trên mạng xã hội, tôi cũng không còn sợ hãi hay nao núng. Bởi vì tôi biết, đó là tiếng nói của sự thật, là tiếng nói của một người phụ nữ đã tìm lại được giá trị của mình. Tôi sẽ không giải thích, không biện minh. Tôi sẽ chỉ mỉm cười, và để cho thời gian chứng minh tất cả. Cuộc đời tôi, từ giờ phút này, sẽ do tôi làm chủ. Tôi sẽ tự mình viết nên câu chuyện của riêng mình, một câu chuyện không có anh ta.
Tôi sẽ học cách yêu bản thân hơn, dành thời gian cho những sở thích mà tôi đã bỏ quên bấy lâu nay. Có thể là một chuyến đi dài, một khóa học mới, hay đơn giản chỉ là dành thời gian cho gia đình và bạn bè – những người thực sự yêu thương và quan tâm tôi. Tôi sẽ không còn để bất kỳ ai định nghĩa giá trị của mình, hay khiến tôi cảm thấy mình "già nua" hay "cằn cỗi" nữa. Bởi vì tôi biết, mỗi tuổi tác đều mang đến những vẻ đẹp và trải nghiệm riêng, và tôi xứng đáng được yêu thương, trân trọng bởi một người đàn ông thực sự. Một người không chỉ "có tiền" mà còn "có sức" – sức mạnh của tình yêu, sự quan tâm, và sự chân thành.
Cuộc gọi của Lục Hạc Minh đêm đó không khiến tôi lo sợ mà ngược lại, nó càng củng cố thêm quyết tâm của tôi. Giọng anh ta đầy giận dữ và ghen tuông, nhưng đối với tôi, nó chỉ là tiếng vang của một quá khứ đã khép lại. Tôi đã trải qua quá nhiều để quay đầu lại. Tôi đã học được một bài học đắt giá, rằng tình yêu không phải là sự hy sinh mù quáng hay chịu đựng thầm lặng. Tình yêu chân chính phải là sự tôn trọng, thấu hiểu và hạnh phúc từ cả hai phía. Và Lục Hạc Minh, anh ta không thể nào cho tôi những điều đó.
Tôi gác máy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố về đêm thật tĩnh lặng nhưng cũng đầy hứa hẹn. Tôi cảm thấy một luồng năng lượng mới đang trỗi dậy trong mình. Đây không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu. Một khởi đầu cho một Hứa Dịch mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, và hạnh phúc hơn. Tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai, đặc biệt là Lục Hạc Minh, định nghĩa lại tôi hay khiến tôi cảm thấy mình không xứng đáng. Tôi sẽ sống cuộc đời này thật trọn vẹn, và tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc theo cách của riêng mình, không cần đến sự chấp thuận hay sự cho phép của bất kỳ ai. Tôi đã sẵn sàng cho chương mới của cuộc đời mình.