cưng chiều không giới hạn

Chương 1: Ngày gặp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tinh Tinh đứng trước tấm gương trong phòng thay đồ, tay run run chỉnh lại chiếc váy công sở màu pastel mà cô vừa thuê từ cửa hàng. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện quan trọng của tập đoàn Hạ Thị – một trong những tập đoàn hàng đầu về bất động sản và tài chính. Thật ra, cô chỉ được mời vì công ty cô hợp tác với Hạ Thị, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn tràn ngập trong lồng ngực.

“Tinh Tinh, cười lên nào, tự tin lên!” cô nhủ thầm, cố gắng hít một hơi thật sâu. Nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng, một cơn gió mạnh từ cửa sổ mở sẵn làm chiếc váy của cô bay lên, làm cô đỏ mặt, vội vàng ghìm lại. Xung quanh, mọi người đang mải mê chụp ảnh, trao danh thiếp và trò chuyện, không ai chú ý đến sự cố nhỏ này.

Tinh Tinh lặng lẽ bước vào sảnh sự kiện, cố gắng không để ánh mắt mọi người làm cô căng thẳng. Nhưng rồi, ánh mắt cô chạm phải một người đàn ông cao, tướng mạo lạnh lùng nhưng không kém phần thu hút. Anh mặc vest đen, đứng giữa đám đông như một vì sao sáng, thu hút mọi ánh nhìn mà dường như không quan tâm gì đến ai xung quanh.

“Anh ấy… là tổng giám đốc Hạ Thị?” Tinh Tinh tự hỏi, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn bình thường. Có một điều gì đó khiến cô không thể rời mắt khỏi anh – một sự hiện diện áp đảo nhưng lại dịu dàng đến lạ.

Chưa kịp thở, Tinh Tinh vội bước nhanh để tránh va chạm với một nhóm khách, nhưng đúng lúc đó, một ly rượu vang đỏ từ tay một người khác bị đổ, trượt khỏi bàn và đổ thẳng xuống chiếc váy trắng tinh của cô.

“Á…!” Tinh Tinh hét lên, lùi lại trong vô vọng, nhưng chiếc váy mới bị ướt gần hết. Cả sảnh bỗng im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cảm giác muốn biến mất ngay lập tức trỗi dậy trong lòng Tinh Tinh.

Nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra cách cứu vãn, một bàn tay lạnh lùng và chắc chắn đặt lên vai cô:

“Không sao, tôi sẽ giúp cô.”

Tinh Tinh quay lại, mắt mở tròn, và trước mặt cô là chính người đàn ông mà cô vừa nhìn thấy – Hạ Tư Dực. Anh cúi người nhấc ly rượu ra, vén chiếc váy ướt, nhưng vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy quan tâm.

“Cám… cám ơn anh,” cô lắp bắp, không biết nói gì hơn. Tim cô đập mạnh đến mức cô lo lắng rằng mọi người đều nghe thấy.

“Không cần cảm ơn. Nhưng cô nên bình tĩnh hơn lần sau.” Giọng anh trầm ấm, dường như có một sức hút kỳ lạ khiến cô chỉ muốn nghe anh nói thêm.

Tinh Tinh chỉ kịp gật đầu, lúng túng lùi lại. Trong lúc cô còn đang bối rối, Hạ Tư Dực lấy từ túi một chiếc khăn mềm, nhẹ nhàng lau sạch vết rượu trên váy cô. Hành động đó không quá ồn ào nhưng lại khiến tất cả những người chứng kiến cảm thấy rung động.

“Cô… cô làm thế nào để sự cố không thành thảm họa đây?” Tinh Tinh thầm hỏi, vừa kinh ngạc vừa bối rối. Anh dường như không hề bận tâm đến sự xáo trộn của sự kiện, chỉ tập trung vào việc giúp cô.

“Đây chỉ là một chút bất tiện nhỏ. Điều quan trọng là cô không sao. Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Hạ Tư Dực nói rồi đi thẳng về phía sân khấu, kéo Tinh Tinh theo phía sau. Cô còn chưa kịp từ chối, tim đập liên hồi, theo nhịp bước chân anh.

Trên đường đi, Tinh Tinh cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô. Nhưng cô không còn cảm giác xấu hổ nữa, thay vào đó là một cảm giác… an toàn lạ kỳ khi đứng cạnh Hạ Tư Dực. Dường như, ánh mắt anh vừa lạnh vừa ấm, vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng, khiến cô không thể rời.

Khi đến gần sân khấu, một phóng viên bất ngờ hỏi:

“Anh Hạ, có thể giới thiệu cô gái này không? Có vẻ như cô ấy gặp sự cố.”

Hạ Tư Dực nhìn thẳng vào Tinh Tinh, ánh mắt sắc lạnh như muốn đọc thấu tâm can cô. Rồi anh nói, giọng trầm ấm, đầy uy lực:

“Đây là cô Lâm Tinh Tinh. Cô ấy là khách mời đặc biệt của sự kiện hôm nay, và cũng là người khiến tôi… khá bất ngờ.”

Tinh Tinh đỏ mặt, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi người xì xào, nhưng anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy bảo vệ, khiến cô cảm thấy vừa lo lắng vừa hạnh phúc đến lạ.

Sau sự kiện, Hạ Tư Dực mời Tinh Tinh uống một tách cà phê trong phòng VIP, để cô bình tĩnh lại. Trên đường đi, anh nói:

“Cô biết không, ấn tượng ban đầu rất quan trọng. Nhưng cô không cần phải lo lắng quá, vì tôi sẽ không để chuyện nhỏ làm cô tổn thương.”

Tinh Tinh ngồi đối diện, nhìn anh, tim vẫn còn loạn nhịp. Cách anh nói khiến cô vừa cảm thấy an toàn vừa tò mò: “Anh… anh luôn như vậy với tất cả khách mời sao?”

Anh mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười không nhiều người thấy:

“Chỉ với cô, Tinh Tinh à.”

Câu nói ấy như một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể cô, khiến cô đỏ mặt. Cô chưa bao giờ cảm thấy một người đàn ông quyền lực lại quan tâm và dịu dàng đến vậy. Tinh Tinh im lặng, chỉ biết cúi đầu và mỉm cười.

Khi rời khỏi phòng VIP, Hạ Tư Dực đưa cô ra thang máy, ánh mắt anh vẫn dõi theo từng bước chân cô. “Ngày hôm nay có thể gọi là một bão tố nhỏ, nhưng từ bây giờ, đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở đây.”

Tinh Tinh nhìn anh, cảm giác lạ lùng lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng cuộc sống bình thường của mình vừa mới bước sang một trang mới – một trang có Hạ Tư Dực, người đàn ông lạnh lùng nhưng lại đầy sủng ái.

Ngày gặp đầu tiên kết thúc, nhưng ấn tượng và cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc ấy sẽ còn mãi trong lòng Lâm Tinh Tinh. Bão tố trong sự kiện hôm nay, chính là mở đầu cho một câu chuyện ngọt ngào mà cô chưa từng tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×