cưng chiều không giới hạn

Chương 2: Hiểu lầm ban đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Tinh Tinh vẫn không thể rũ bỏ cảm giác bối rối của ngày gặp đầu tiên. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ của mình, tay cầm tách trà nóng nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hình ảnh Hạ Tư Dực, với ánh mắt vừa lạnh vừa ấm, vẫn hiện rõ trước mắt cô.

“Tại sao anh ấy lại quan tâm đến mình nhiều đến vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ấy… thích mình sao?” Tinh Tinh tự nhủ, tim đập loạn nhịp. Cô lập tức giật mình với suy nghĩ đó, thầm trách bản thân: “Tinh Tinh, đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh ấy là tổng giám đốc, mình chỉ là khách mời bình thường mà!”

Nhưng định mệnh dường như không muốn để mọi chuyện bình thường. Chiều hôm đó, công ty Tinh Tinh có một cuộc họp quan trọng với Hạ Thị, và thật trùng hợp, cô phải tham dự sự kiện công ty tổ chức ngay tại trụ sở Hạ Thị.

Tinh Tinh đến sớm, bước vào sảnh lớn với dáng vẻ cẩn trọng, cố gắng tránh mọi ánh mắt tò mò. Nhưng không may, khi vừa bước lên cầu thang thang máy, cô vô tình vướng vào một chiếc ghế di chuyển của nhân viên phục vụ. Ghế trượt, làm cô mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước.

“Á…!” Tinh Tinh hét lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một bàn tay lạnh lùng nhưng mạnh mẽ đỡ lấy cô ngay lập tức. Cô nhìn lên, tim đập thình thịch – đúng là Hạ Tư Dực. Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy bất ngờ pha lẫn một chút nghiêm nghị:

“Cô thật sự không thể tự đi nổi sao?”

Tinh Tinh đỏ mặt, vội vàng rút tay: “Em… em xin lỗi, em không cố ý!”

Hạ Tư Dực không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô đưa cô về phía thang máy. Khi hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách giữa họ khiến Tinh Tinh cảm thấy khó thở. Anh cao ráo, lịch lãm, còn cô chỉ là một cô gái bình thường với trang phục công sở giản dị.

“Anh… anh có luôn quan tâm đến em như vậy không?” Câu hỏi bật ra từ miệng cô trước khi cô kịp suy nghĩ.

Hạ Tư Dực nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc:

“Chỉ khi cô gặp rắc rối.”

Tinh Tinh đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em cảm ơn.”

Nhưng ngay lúc đó, một nhân viên từ công ty Hạ Thị bước ra, vội vàng nói:

“Thưa anh, phòng họp đã sẵn sàng. Cô Lâm Tinh Tinh có mặt chưa?”

Hạ Tư Dực quay sang cô, giọng nói trầm thấp:

“Cô đi theo tôi.”

Trên đường đi, Tinh Tinh nhận ra mọi người đều quay lại nhìn cô và anh. Một cảm giác khó chịu pha lẫn bối rối khiến cô lúng túng, nhưng Hạ Tư Dực chỉ nhìn cô một cách trấn an, như muốn nói: “Đừng lo, tôi ở đây.”

Khi đến phòng họp, một sự hiểu lầm nhỏ đã xảy ra. Nhân viên phía công ty cô nghĩ rằng cô đến trễ, nên đã vô tình nhấn mạnh:

“Cô Lâm, may mà anh Hạ đưa cô đến kịp, nếu không chắc sẽ bị trách rồi đấy.”

Tinh Tinh đỏ mặt, trong khi Hạ Tư Dực lại cười nhẹ, nụ cười khiến cô vừa lo vừa thích. Anh nói:

“Không sao, tôi sẽ đảm bảo cô đến đúng giờ. Chuyện nhỏ này không đáng để phiền lòng.”

Nhưng sự hiểu lầm chưa dừng lại ở đó. Khi buổi họp bắt đầu, một đối tác nhìn thấy Tinh Tinh ngồi cạnh Hạ Tư Dực, lập tức thì thầm:

“Cô gái này… là trợ lý mới của tổng giám đốc sao? Chẳng ngờ anh Hạ lại quan tâm đến cô như vậy.”

Tinh Tinh nghe mà muốn chui xuống đất, nhưng Hạ Tư Dực nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, nhấn nhá như một lời bảo vệ:

“Cô ấy chỉ là khách mời đặc biệt hôm nay.”

Nhưng đối tác vẫn nhìn cô với ánh mắt tò mò, khiến Tinh Tinh chỉ biết mím môi, đỏ bừng. Cô cảm giác như cả thế giới đang chú ý đến mình, nhưng bên cạnh, Hạ Tư Dực vẫn bình thản, ánh mắt dịu dàng và bảo vệ đến lạ kỳ.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, nhưng trong lòng Tinh Tinh vẫn còn lo lắng. Sau khi kết thúc, Hạ Tư Dực đưa cô ra hành lang:

“Cô biết không, hôm nay cô đã làm tôi ấn tượng hơn cả sự cố ngày hôm qua.”

Tinh Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt hoang mang: “Anh… anh thật sự không giận em sao?”

Anh mỉm cười, nụ cười làm trái tim cô như tan chảy:

“Cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần phải tự trách mình.”

Nhưng chính lúc ấy, một nhân viên khác bước đến, nhầm lẫn:

“Anh Hạ, cô này là trợ lý chính thức của anh à?”

Tinh Tinh đỏ bừng, miệng không biết nói gì. Hạ Tư Dực cười khẽ, trầm giọng:

“Cô ấy không phải. Cô ấy chỉ là… một vị khách đặc biệt, và là người tôi muốn bảo vệ hôm nay.”

Tinh Tinh nghe mà cảm động đến nỗi không nói nên lời. Lời anh nói không chỉ xua tan mọi hiểu lầm, mà còn khiến cô cảm nhận được sự sủng ái đặc biệt mà anh dành cho cô.

Đi ra khỏi trụ sở, ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ. Hạ Tư Dực kéo Tinh Tinh vào ô che:

“Đi bộ dưới mưa có thể sẽ khiến cô cảm lạnh. Tôi sẽ đưa cô về.”

Tinh Tinh ngần ngại: “Em… em có thể tự đi được.”

Anh nghiêm nghị nhìn cô, ánh mắt đầy quyết đoán:

“Không. Cô là khách mời đặc biệt. Tôi không để cô đi một mình.”

Tinh Tinh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lời nói của anh vừa lạnh lùng vừa ấm áp, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. Cô chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ đi theo anh dưới chiếc ô.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: dù còn hiểu lầm, dù còn bối rối, cô đã bắt đầu tin tưởng anh. Người đàn ông này – Hạ Tư Dực – không chỉ quyền lực mà còn biết cách khiến cô cảm thấy an toàn, được trân trọng, và đặc biệt… được yêu thương theo cách ngọt ngào nhất.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng sự hiểu lầm nhỏ vừa rồi lại trở thành một trải nghiệm khó quên, khiến trái tim Tinh Tinh rung lên từng nhịp. Cô biết, từ bây giờ, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường nữa. Cô đã bước vào một thế giới mà người đàn ông quyền lực kia chiếm một phần không nhỏ trong trái tim cô.

Và dường như, anh – Hạ Tư Dực – cũng đã nhận ra sự đặc biệt nơi cô, một cô gái bình thường nhưng lại khiến trái tim anh rung động theo cách chưa từng có.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×