cưng chiều không giới hạn

Chương 5: Tiếp xúc gần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai sau khi trở thành trợ lý tạm thời của Hạ Tư Dực, Lâm Tinh Tinh vẫn cảm thấy tim mình đập liên hồi mỗi khi nhớ đến ánh mắt, nụ cười và cách anh quan tâm cô. Mọi thứ dường như quá hoàn hảo, khiến cô vừa hạnh phúc vừa lo sợ rằng mình sẽ làm gì đó khiến anh thất vọng.

Buổi sáng hôm đó, Hạ Tư Dực yêu cầu cô cùng anh đi kiểm tra một dự án đang chuẩn bị ký hợp đồng. Khi đến công trường, anh đón cô tại lối vào, ánh mắt sắc lạnh pha lẫn sự dịu dàng khi nhìn cô:

“Tinh Tinh, đi cạnh tôi và chú ý quan sát. Tôi sẽ giải thích mọi thứ cho cô.”

Tinh Tinh gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm giác hồi hộp, nhưng không thể tránh được tim đập loạn nhịp khi đứng gần anh. Chỉ một khoảng cách nhỏ giữa hai người cũng đủ khiến cô cảm thấy bối rối.

Khi họ bước qua một đoạn đường hẹp trên công trường, một thanh gỗ bất ngờ trượt khỏi vị trí, suýt chạm vào chân cô. Trong khoảnh khắc đó, Hạ Tư Dực vội vàng đưa tay ra, kéo cô sát vào người, đỡ lấy cô một cách chắc chắn.

“Anh… anh cứu em…” Tinh Tinh thốt lên, giọng run run.

Hạ Tư Dực nghiêm nghị, ánh mắt sắc nhưng ấm:

“Tinh Tinh, cẩn thận hơn. Tôi sẽ không để cô bị thương.”

Tinh Tinh cảm giác tim mình như ngừng đập trong khoảnh khắc. Khoảnh khắc tiếp xúc gần đó, khoảng cách giữa họ chỉ là vài chục centimet, khiến cô cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể anh, nhịp tim mạnh mẽ và sức mạnh ẩn chứa trong từng cử chỉ. Cô không biết nên nói gì hơn, chỉ biết cúi đầu lúng túng.

Anh nhìn cô, giọng dịu dàng nhưng vẫn tràn đầy uy lực:

“Đây là lần thứ hai tôi cứu cô khỏi nguy hiểm trong hai ngày. Cô nên để ý xung quanh hơn.”

Tinh Tinh chỉ biết gật đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc trộn lẫn. Cô nhận ra rằng, mỗi lần tiếp xúc gần với Hạ Tư Dực, tim cô đều loạn nhịp, và cảm giác đó thật khó tả.

Sau khi kiểm tra xong dự án, họ đi xuống phòng họp để thảo luận chi tiết. Trong quá trình làm việc, Hạ Tư Dực ngồi sát bên cô, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, từng nét mặt. Khi Tinh Tinh gặp khó khăn với một số số liệu, anh nghiêng người qua, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tay cô để chỉ dẫn.

“Cô nên sắp xếp dữ liệu theo thứ tự này, sẽ dễ dàng hơn.” Giọng anh trầm ấm, pha chút dịu dàng khiến Tinh Tinh cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tinh Tinh lắp bắp: “V… vâng… em… em hiểu rồi.” Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi xuống nhìn tài liệu, nhưng cảm giác bàn tay anh chạm vào tay mình khiến cô rùng mình.

Hạ Tư Dực quan sát cô một lúc, rồi hạ giọng:

“Đừng lo lắng. Cô làm rất tốt.”

Tinh Tinh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị kìm chặt bởi một cảm giác vừa ấm áp vừa rối bời. Anh nhìn cô không chỉ bằng ánh mắt lãnh đạm như mọi người vẫn tưởng về tổng giám đốc, mà là ánh mắt dịu dàng, quan tâm, và đầy sủng chiều.

Buổi trưa, họ cùng nhau đi ăn. Trong lúc Tinh Tinh cầm đũa, vô tình làm rơi miếng thịt ra ngoài đĩa, Hạ Tư Dực nhanh chóng gắp giúp cô và đưa lên miệng cô một cách nhẹ nhàng:

“Ăn đi, không cần ngại.”

Tinh Tinh đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy quan tâm, khiến cô cảm thấy như cả thế giới chỉ còn riêng mình cô và anh.

Buổi chiều, khi trở về văn phòng, Hạ Tư Dực yêu cầu cô chuẩn bị hồ sơ cho một buổi họp quan trọng vào ngày mai. Anh đứng sát bên, quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của cô. Tinh Tinh cảm thấy tim mình đập mạnh khi khoảng cách giữa họ rất gần.

“Cô cần nghỉ ngơi một chút không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng.

Tinh Tinh lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em… em ổn ạ.”

Hạ Tư Dực nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm:

“Cô có vẻ mệt mỏi. Tôi không muốn cô quá sức.”

Tinh Tinh cúi đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Chỉ riêng việc anh quan tâm đến sức khỏe của cô cũng đủ khiến cô rung động. Anh không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn quan tâm đến cô theo cách rất riêng, khiến cô cảm nhận được sự sủng chiều mà cô chưa từng trải qua.

Cuối ngày, khi cô chuẩn bị rời văn phòng, Hạ Tư Dực bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

“Đi về thôi. Tôi sẽ đưa cô về.”

Tinh Tinh đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… anh không cần đâu ạ, em có thể tự về.”

Anh nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy bảo vệ:

“Không được. Cô là trợ lý đặc biệt của tôi, tôi không để cô đi một mình.”

Trên đường về, Tinh Tinh nhận ra rằng cảm giác tiếp xúc gần với Hạ Tư Dực thật khó tả. Nó vừa khiến cô hồi hộp, vừa khiến cô cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Mỗi lần đứng cạnh anh, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và cảm giác đó khiến cô vừa lo lắng vừa hạnh phúc.

Khi đến cửa nhà cô, anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm:

“Ngày mai chúng ta còn nhiều việc quan trọng. Ngủ sớm đi, Tinh Tinh à.”

Tinh Tinh chỉ biết gật đầu, mắt long lanh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Anh không chỉ là tổng giám đốc quyền lực, mà còn là người quan tâm, bảo vệ và sủng chiều cô theo cách mà cô chưa từng trải qua.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Tinh Tinh vẫn vang vọng ánh mắt, nụ cười và giọng nói trầm ấm của Hạ Tư Dực. Cô nhận ra rằng, mỗi lần tiếp xúc gần với anh, trái tim cô lại rung lên từng nhịp, và cảm giác đó thật khó tả nhưng vô cùng hạnh phúc.

Tinh Tinh biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hạ Tư Dực đã bước sang một giai đoạn mới – nơi cô không chỉ là trợ lý tạm thời, mà còn là người đặc biệt trong mắt anh, được anh quan tâm và sủng chiều theo cách ngọt ngào nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×