Nhận ra điều đó, toàn thân Tô Dao khẽ run lên. Nỗi sợ khiến cô không thể thốt ra lời, nhưng lương tri lại khiến đôi chân cô bất giác bước về phía trước.
Tống Tri Hoan giơ cao con dao chém, lưỡi dao còn chưa kịp hạ xuống, đã có một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra chắn trước mặt.
“Đừng giết anh ấy!”
Tô Dao chắn trước người Chu Vũ Bân, khoảng cách giữa cô và lưỡi dao sẫm đỏ kia chỉ còn vài thước.
Không hiểu vì sao, dị năng lại không phát huy tác dụng với cô. Cô vẫn có thể quỳ nửa người trên đất, ngẩng đầu lên đầy sợ hãi, đối mặt với ánh mắt của Tống Tri Hoan.
Tống Tri Hoan ngạc nhiên nhìn cô gái đột nhiên xông ra, dù khuôn mặt và cổ đã được rửa sạch bụi bẩn, trở nên trắng trẻo tinh tươm nhưng chỉ bằng đôi mắt quen thuộc ấy, cô ấy vẫn nhận ra được Tô Dao.
“Hắn cướp đồ ăn của bọn tôi, tôi không nên giết hắn sao?”
Tô Dao vô thức cắn môi.
Cô biết hành vi vừa rồi của Chu Vũ Bân là cướp đoạt, bản thân cũng không kịp ngăn cản.
Người bị cướp, cho dù có trả đũa thế nào, thì kẻ gây chuyện vốn đã tự chuốc lấy hậu quả.
“Có thể… có thể đừng giết bọn tôi không?” Tô Dao cố gắng giãy giụa: “Chị có thể đánh bọn tôi một trận cho hả giận, rồi… rồi bắt bọn tôi ra ngoài tìm đồ ăn trả lại cho chị…”
“Cái gì cũng được, chỉ cần đừng giết anh ấy.”
Một cô gái yếu đuối chắn trước mặt một người đàn ông, thay anh ta cầu xin, đứng ra đảm bảo, hình ảnh ấy khiến sắc mặt Tống Tri Hoan trở nên rất khó coi.
“Cô đang xin tha cho hắn sao?”
“Cho một tên tham ăn ích kỷ, cướp bóc vật tư, vô dụng đến mức đáng khinh?”
“Ngốc nghếch.”
Gương mặt Chu Vũ Bân thoáng chốc hiện lên vẻ nhục nhã, anh ta muốn phản bác, nhưng sức nặng đè ép khiến anh ta không thốt nổi thành lời.
Tô Dao cũng lúng túng vô cùng. Cô cảm nhận được Tống Tri Hoan không hề có thiện cảm với Chu Vũ Bân, muốn giải thích, muốn nói rằng anh ta không hoàn toàn tệ hại như thế.
Trong tận thế, anh ta từng cứu mạng cô.
Anh ta từng giả làm bạn trai cô, trên đường chạy trốn, đã nhiều lần thay cô chắn ánh nhìn soi mói từ những kẻ có ý đồ xấu.
Anh ta…
Nhưng có lẽ, đó chẳng phải là điều đối phương muốn nghe.
Cái đầu không giỏi xã giao của cô đang hoạt động hết công suất, Tô Dao chỉ muốn cầu xin một con đường sống cho cả hai.
Có lẽ chính chiếc bánh chocolate từng được đưa cho cô ngày trước đã tiếp thêm dũng khí.
Tô Dao khẽ hít sâu, ngón tay trắng trẻo run rẩy nắm lấy vạt áo Tống Tri Hoan, ngước nhìn đối phương với ánh mắt gần như van nài, giọng nói yếu ớt nhưng đủ khiến lòng người mềm nhũn.
“Chị ơi… đánh bọn em đi, đánh xong rồi cho bọn em ra ngoài tìm đồ, nhất định sẽ bồi thường cho chị…”
Hơi nước lấp lánh trong mắt như đang chực trào, khiến người ta không hề nghi ngờ, chỉ cần từ chối cô thôi, cô gái xinh đẹp yếu đuối này sẽ bật khóc không kiềm chế nổi.
Tống Tri Hoan cau mày, nhưng bàn tay nắm chặt chuôi dao lại gần như thành thật mà buông lỏng.
Tô Dao như thấy được tia hy vọng, vô thức vươn tay muốn nắm lấy tay cô ấy: “Chị…”
Người phụ nữ cứng rắn kia hiếm khi mềm lòng, vừa định mở miệng, một luồng gió mạnh bất thình lình ập tới.
Mảnh vải nơi vạt áo Tô Dao đang nắm, bị cắt phăng một cách gọn gàng.
Tống Tri Hoan theo phản xạ nhìn về phía người vừa ra tay: “Đội trưởng?”
Không biết từ lúc nào, người đàn ông từng "làm nhục" Tô Dao trong căn phòng trống giờ đã đứng phía sau mọi người.
Rũ bỏ những hành vi biến thái khi nãy, gã đàn ông giờ đây mang dáng vẻ nghiêm nghị, đầy uy hiếp.
Hắn bước đến cạnh Chu Vũ Bân, cúi đầu lạnh lùng, ánh mắt đảo qua Tô Dao đang chết lặng.
Cô gái vẫn đang nắm chặt mảnh vải kia, vừa trông thấy hắn, cả người co rúm lại, chỉ hận không thể chui vào một góc tối để hắn không nhìn thấy mình.
Không còn chút nào dáng vẻ ngoan ngoãn van xin vừa rồi.
Giống như một con mèo hoang lang thang cọ vào gấu quần người qua đường, meo meo cầu xin được che chở, lại bị kẻ độc ác kia dọa sợ đến mức phải chui tọt về bụi rậm, đến cả cái đuôi cũng không dám thò ra.
Kỳ Sơn Trạch khẽ cười lạnh, lòng dạ đen tối càng thêm lan tràn trong bóng tối.
Hắn giơ tay, không chút do dự bóp lấy cổ Chu Vũ Bân, nhấc bổng hắn lên giữa không trung.
“Hắn là kẻ cầm đầu?”
Tống Tri Hoan lắc đầu, chỉ về phía tên đầu đinh: “Là hắn.”
Gió rít lên, một lực mạnh quét qua, hất văng tên đầu đinh đang quỳ rạp trên đất, khiến gã đập thẳng vào bức tường xi măng cốt thép.
Tiếng thân thể va đập vang vọng khắp kho hàng, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất.
Có kẻ đã sợ đến mức tè ra quần.
Kỳ Sơn Trạch siết chặt năm ngón tay, người dưới tay bị bóp cổ đến tím tái, không tài nào hô hấp nổi.
Nhưng hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn tên vô dụng này, chỉ nghiêng đầu, dời mắt sang Tô Dao: “Cô nói ‘dạy cho một bài học’ là chỉ thế này sao?”
Sắc mặt Tô Dao đã sớm trắng bệch từ lúc chứng kiến mọi chuyện.
Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý bị đánh một trận, tình huống tệ nhất cũng chỉ là toàn thân bầm dập.
Nhưng người đàn ông này ra tay quá tàn nhẫn.
Nếu đổi lại là cô bị tát bay vào tường, bị bóp cổ nhấc lên giữa không trung… chẳng phải còn đau đớn hơn cái chết sao? Hoặc có khi chỉ một đòn đã mất mạng ngay tại chỗ cũng không chừng.
Kỳ Sơn Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dao, cô sợ đến mức như một chiếc lá khô sắp lìa cành.
Với thân thể thế này, sao có thể chịu nổi cái gọi là "bài học"?
Kỳ Sơn Trạch cười lạnh một tiếng, vứt Chu Vũ Bân trong tay như ném rác.
“Tốt nhất là cô và bạn trai mình tìm đủ đồ ăn, mang về bồi thường cho tôi.”
“Nếu không…”
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Dao, một lưỡi gió sắc bén cắt nát mảnh vải trong tay cô, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc.
“Thì phải trả giá.”
Cuối cùng Tô Dao không cùng Chu Vũ Bân ra ngoài tìm vật tư. Vì sau khi được Kỳ Sơn Trạch buông ra, anh ta đã ngất xỉu do thiếu dưỡng khí.
Nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông kia quét tới, cô vẫn cắn răng, kéo Chu Vũ Bân vào góc an toàn, sau đó lấy hết can đảm đi theo mọi người ra ngoài tìm đồ ăn.
Tống Tri Phàm hút mì trong bát sột soạt, mắt thì len lén dõi theo cô gái xinh đẹp trông như chỉ cần một con tang thi là đủ để cắn đứt cổ cô vậy.