Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 133: Cưng Vợ Đến Tận Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, có khả năng cái kia là chiến lược kinh doanh của bọn họ, nói là miễn phí, sau đó trêu chọc cho cậu muốn ngừng mà không được, liền bắt đầu nâng cấp thu phí phục vụ.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Mình cũng nghĩ là như vậy, hay là, đuổi bọn họ đi đi.” Lưu San và Bạch Nguyệt bàn bạc.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”
“Đi, quay lại.” Lưu San mở cửa: “Cái kia, các cậu đi đi, chúng tôi không cần nữa.”
“Chúng tôi đã làm sai gì sao?” Thanh niên đeo mặt nạ hồ li giãy giụa nói.



“Tôi thấy cậu nói quá nhiều.” Lưu San không khách khí nói.
Thẩm Diên Dũng mang mặt nạ rồng ngược lại rất thoải mái, đứng dậy, tao nhã gật đầu, đi ra ngoài.
Thanh niên mang mặt nạ hồ li thấy Thẩm Diên Dũng đi rồi, cũng lập tức đi theo.
Lưu San nhìn bọn họ thẳng thắn dứt khoát như thế, yên tâm, cầm cốc rượu vang lên, nhấp một ngụm, rượu khá ngon.
Điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên.


Cô thấy là Cố Lăng Kiệt, lập tức nghe máy.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng hát truyền tới: “Em vào trong rồi?”
Bạch Nguyệt ảo não, bắt máy vội quá, quên không tắt nhạc đi: “Thật sự chỉ là hát hò mà thôi.”
“Bây giờ đi ra ngoài cửa, còn đi vào nữa, tôi đảm bảo, sẽ khiến một người trong các em mất một cái chân đó.” Cố Lăng Kiệt tức giận nói.
“Biết rồi.”
“Em nên biết bên ngoài đều là người của tôi, đừng nghĩ rằng sẽ may mắn thoát được.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Vâng.” Bạch Nguyệt ngắt điện thoại.
“Sao vậy?” Lưu San không hiểu hỏi.
“Mình có việc, phải ra ngoài trước một chút, có khả năng sẽ không quay lại, hay là, cậu cùng mình đi đi.” Bạch Nguyệt lo lắng cho Lưu San.
“Mình đặt ba tiếng cơ, ở đây đủ 3 tiếng sẽ tặng thêm một tối, ngày mai mình không cần đi làm, mình muốn hát thật thoải mái.” Lưu San không đi.


“Một mình cậu ở đây quá nguy hiểm.”
“Có gì nguy hiểm chứ, ςướק sắc sao? Cầu còn không được, haha, mình không sao, cậu bận thì đi đi, nếu cậu còn muốn hát, thì đến phòng bao này tìm mình.” Lưu San đẩy Bạch Nguyệt ra ngoài.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất có lỗi.
Cô vốn đến để chơi cùng Lưu San, cô cũng không ngờ Mộc Hiểu Sinh sẽ xảy ra chuyện.
“Có chuyện thì gọi điện thoại cho mình. Hôm khác, mình sẽ hát cùng cậu cả một ngày.” Bạch Nguyệt hứa hẹn.
“Được đó, cậu đi đi, không có người giành mic với mình, một mình mình cực kì thoải mái, hahaha.” Lưu San thoải mái nói.
Điện thoại của cô lại vang lên, thấy là số lạ, có lẽ là cục trưởng kia, liền nghe máy.
“Cái đó, cô Bạch Nguyệt. tôi là Trương Đông Bình của Sở Công an thành phố, có người chỉ thị, nếu trong vòng 5 phút cô không ra ngoài, chúng tôi sẽ phải đi vào tìm cô.” Trương Đông Bình thấy có lỗi nói.
“Bây giờ tôi đang trên đường đi ra rồi.” Bạch Nguyệt giải thích.
Cô đoán người kia, là chỉ Cố Lăng Kiệt.

Cô rõ ràng đã chia tay với Cố Lăng Kiệt, anh quản cô cũng quá nhiều rồi.
Cô cũng không phải là bạn gái của anh.
Trong lòng có không còn chút sức nói ra, cứ cảm thấy cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ trốn không thoát khỏi cái Ⱡồ₦g giam mà anh tạo ra.
Ra khỏi phòng bao, vì quá gấp, cô không để ý đến có người đang nhìn chằm chằm mình.
“Điện hạ, người phụ nữ kia ra ngoài rồi, chúng ta không cần sắp xếp người đưa cô ta rời khỏi nữa chứ?” Thanh niên đeo mặt nạ hồ li nói.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng: “Xem ra, là số trời đã định, chờ Lưu San uống hết li rượu kia, các cậu liền mang cô ấy đi.”
“Vâng.”
*
Bạch Nguyệt đi tới cửa, có hai chiếc xe cảnh sát ở đó.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát, rất uy vũ.


Ông ta chủ động duỗi tay về phía Bạch Nguyệt, khách khí chào hỏi: “Xin chào, tôi là Trương Đông Bình, hiện cô cần tôi giúp đỡ gì vậy?”
“Xin chào, tôi là Bạch Nguyệt.” Sau khi chào hỏi xong, Bạch Nguyệt trực tiếp vào đề: “Đi tìm xem những khách đã chọn Tony là ai trước, tôi muốn tư liệu cụ thể của những vị khách đó.”
“Được, có người bảo cô lên xe chờ, cho tôi khoảng 10 phút, 10 phút sau tôi đưa tư liệu cho cô.” Trương Đông Bình nói.
Bạch Nguyệt: “…”
Trương Đông Bình mang theo người đi vào trong club.
Có cảnh sát mở cửa, ý bảo Bạch Nguyệt lên xe.
Trong lòng cô có cảm giác kì lạ, ngồi lên ghế sau xe, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tin nhắn điện thoại vang lên.
Cô thấy là Lưu San, liền mở ra xem: “Tiểu Bạch, mình nhìn trúng một tên trai bao, đi chơi trước, đừng tìm.”
Bạch Nguyệt lo lắng, gọi điện cho Lưu San.


Lưu San không nghe máy.
“Cậu điên rồi, đang ở phòng nào? Chị San, đừng làm những chuyện khiến mình phải hối hận.” Bạch Nguyệt lo lắng gửi tin nhắn đi.
“Yên tâm đi, mình biết mình đang làm gì, mình đã trưởng thành rồi, cứ như vậy đã, mình đi tắm đã, tắt máy đây. Cậu đừng có quấy rầy mình đó, là chị em thì phải ủng hộ mình.”
Bạch Nguyệt thấy ngữ khí này của Lưu San.
Mặc dù cô không tán thành, nhưng, Lưu San nói đúng, cô ấy đã trưởng thành, biết rõ bản thân đang nói gì.
Nếu cố ૮ưỡɳɠ éρ đưa Lưu San đi, Lưu San cũng sẽ không vui vẻ.
Cô không gọi điện thoại lại nữa, chỉ lo lắng âm ỉ.
Thẩm Diên Dũng gửi xong tin nhắn, tắt nguồn máy của Lưu San, đặt lên tủ đầu giường, lạnh lùng nhìn Lưu San đang hôn mê trên giường.
Vậy mà lại đến tìm trai bao, anh thật là cho cô quá tự do rồi.
Anh tháo cà vạt, vứt lên sofa, ૮ởเ φµầɳ áo.
Lưu San khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy thật nóng, giống như có rất nhiều côn trùng đang bò trên người vậy: “Khó chịu.”
Cơ thể Thẩm Diên Dũng áp lên người cô, nắm lấy cằm Lưu San: "Khó chịu đến ૮ɦếƭ cũng đáng đời em, làm phụ nữ của tôi mà một chút tự giác cũng không có."
Lưu San vỗ tay anh, mở mắt, tầm mắt rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
Cô uống hết một cốc rượu đã gục, choáng váng chóng mặt.
“Tôi khát, nước.” Lưu San nỉ non.
“Đến đây.” Thẩm Diên Dũng hôn lên môi cô.
Lưu San dùng lực ʍúŧ lấy, vẫn chưa hết khát, nhưng đã tốt hơn trước rồi.
Thẩm Diên Dũng bị cô ʍúŧ lấy đầu lưỡi phát đau, rời ra.
Lưu San không thỏa mãn, níu lấy cổ anh.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng, chủ động hôn lên môi cô.
Cô giống như đứa trẻ vậy, thế nhưng, như vậy vẫn chưa thể dẹp đi máu nóng cuồn cuộn trong người.
“Tôi khó chịu.” Lưu San vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Chờ thêm nửa năm nữa được không?” Thẩm Diên Dũng ý tứ sâu xa nói.
Nửa năm, anh đã có thể đi tới đỉnh cao thế giới, hôn nhân có thể tự mình nắm trong lòng bàn tay.
“Không được, bây giờ tôi rất khó chịu.” Lưu San đẩy anh ta, muốn đi nhà tắm giội nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể.
Anh kéo lấy cô, cô mềm mại như bông, một chút sức lực cũng không có, ngồi lại trên giường.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía cô: “Em đừng có mà đi tìm bạn trai nữa, sau này tôi sẽ lấy em.”
Lưu San nhìn môi anh mấp máy, tay dường như nghe thấy cái gì, thế nhưng, lại không kịp phản ứng là có ý gì.
Càng ngày cô càng khó chiu.
“Tôi muốn đi bệnh viện, tôi sắp ૮ɦếƭ rồi.” Lưu San đứng lên.
Anh ôm lấy cô vào lòng mình, không đàng hoàng nói: “Tôi chữa giúp em có được không?”
Cô có chút hoảng hốt.
Anh đặt cô lên giường, bàn tay dọc theo eo váy cô đi xuống.
Thuốc anh hạ là loại mới nhất, cực kì mạnh, cô sớm đã chuẩn bị tốt rồi, lúc anh hôn lên môi cô, tay vén váy cô lên…
Lưu San cũng không biết bản thân mình muốn gì, cảm giác khó chịu dần dần mất đi, ngủ sâu một giấc.
Thẩm Diên Dũng say đắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vén tóc mái cô sang một bên.
Lần đó của 3 năm về trước, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Nếu đã chưa từng từ bỏ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, đào hoa bên cạnh cô, anh liền diệt từ trong trứng nước.
Hoặc là cô cô độc đến già, hoặc là, cô chỉ có anh…
*
Bạch Nguyệt lấy được tư liệu về những hội viên kim cương cuối cùng đã chọn Tony hôm đó.
Lúc xem tư liệu, cô thừa nhận, có vài phần hoảng hốt.
Tô Tiểu Linh.
Người cuối cùng chọn Tony, vậy mà lại là Tô Tiểu Linh, như vậy, Mộc Hiểu Sinh có lẽ là bị Tô Chung bắt đi.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.
Nếu chỉ là quan chức bình thường, Cố Lăng Kiệt chỉ cần nói một câu.
Tô Chung, đẳng cấp ở trên Cố Lăng Kiệt, hơn nữa còn là ứng cử viên sáng giá cho chức vị tổng thống lần này.
Không làm tốt…
Bạch Nguyệt cũng không dám manh động, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Một tiếng tút…
Cố Lăng Kiệt liền nghe máy.
“Cái kia, Cố Lăng Kiệt, tôi nghi ngờ người bắt Mộc Hiểu Sinh là bố của Tô Tiểu Linh, Tô Chung, sau đây… nên làm thế nào?” Bạch Nguyệt cực kì cẩn thận hỏi.
“Em nói Tony, Thành Lai, club dành cho nữ, tôi đã đoán ra là ông ta rồi. Không cần lo lắng, tôi đã giải quyết xong rồi, giờ Mộc Hiểu Sinh được thả ra, chuyện về sau, em không cần nhúng tay vào, Mộc Hiểu Sinh sẽ toàn quyền phụ trách.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn dứt khoát nói.
Bạch Nguyệt: “…”
“Anh đã biết rồi, còn bảo cục trưởng Trương đến phối hợp điều tra với tôi?” Cô không hiểu.
“Tôi chỉ là suy đoán, bảo hiểm hai chiều, sẽ không sai. Giờ tôi gọi người đưa em về, tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai gặp.” Cố Lăng Kiệt nói xong, không chờ cô đáp lời, liền ngắt máy.
Ngày mai gặp?
Ngày mai anh đã về rồi sao?
Vốn nói sẽ buông tha cho nhau, giờ cô lại nợ anh một bữa cơm, cũng không tiện từ chối anh.
Anh hời hợt nói, thả Mộc Hiểu Sinh ra, quá trình ở giữa chính là ngàn cân treo sợi tóc.
Cô nên mời anh.
Bạch Nguyệt quay về, để ngày mai có một tinh thần tốt, cô uống thuốc, nằm lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô ngủ tới tự nhiên tỉnh, mở mắt ra, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngủ bên cạnh mình, đối mặt với cô, tay anh rất tự nhiên khoác lên eo cô.
Bạch Nguyệt rất ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”
Cố Lăng Kiệt không mở mắt, yết hầu lên xuống đầy gợi cảm: “Ngủ với tôi một lúc nữa.”
Cô thấy anh thật sự rất mệt mỏi.
Hôm qua lúc cô gọi điện cho anh đã gần 9 giờ, 9 giờ anh lên tàu hỏa, đến thành phố A có lẽ là 4 giờ sáng.
Cô không nói gì, cũng không động đậy.
Vốn cảm thấy không ngủ được nữa, dù sao từ trước đến giờ cô đều ngủ không ngon, dựa vào thuốc mà kiên trì, nhưng, cô bất giác lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu.
Cố Lăng Kiệt vừa động, Bạch Nguyệt liền tỉnh, mở mắt ra: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Cố Lăng Kiệt nhìn qua điện thoại: “12 giờ.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cô ngủ quá lâu rồi, ngồi dậy, “Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Cố Lăng Kiệt đè vai cô xuống, áp lên giường, “Trước khi ăn cơm, làm một số chuyện khác trước đã.”
Bạch Nguyệt thấy anh định hôn lên môi mình, liền che miệng lại.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, “Bạch Nguyệt, đừng chọc tôi tức giận.”
“Tôi còn chưa đánh răng.” Bạch Nguyệt rầu rĩ nói.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dừng lại, buông lỏng cô, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước.
Bạch Nguyệt đi tới, vừa lấy kem đánh răng, đã thấy Cố Lăng Kiệt đi vào bồn tắm đứng, tắm ngay trước mặt cô.
Bạch Nguyệt không cẩn thận nhìn thấy chỗ đó của anh, là trạng thái đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mặt cô đỏ lên, một bộ dáng nghiêm chỉnh đánh răng, bôi sữa rửa mặt, rửa mặt.
Anh đã đứng sau lưng cô, chỉ quấn khăn tắm, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Em muốn tắm hay không?”
Bạch Nguyệt đối diện với con ngươi thâm thúy của anh, nhìn thấy ham muốn trong mắt anh, trong lòng có vài phần hoang mang.
Làm sao, lại quay về như trước rồi?
Cô lắc đầu, “Hôm qua tôi đã tắm rồi, lát nữa còn phải đến phòng nghiên cứu báo cáo, chiều còn phải tăng ca nữa.”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, trong mắt mang ý giận, “Em không phải là nhân viên ngoài biên chế sao? Mộc Hiểu Sinh nói em không cần đi làm, hành động tự do.”
Làm sao anh đều biết thế?
Cô có loại cảm giác tự bê đá đập chân mình.
“Không muốn?” Cố Lăng Kiệt nhìn ra tâm tư của cô.
Bạch Nguyệt cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, “Tôi đói, hôm qua không ăn trưa, tối cũng không ăn mấy, sáng nay chưa ăn gì, bụng tôi giờ đói đến phát đau.”
“Ừ, là tôi sơ sót rồi, đi ăn trước đi. Quần áo thay ra, em giặt giúp tôi, không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn qua.
Quần áo tùy thân mà anh nói kia, nhìn bên ngoài, có lẽ phải giặt khô.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu.
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, coi như thỏa mãn với câu trả lời của cô, đi ra khỏi nhà tắm.
Bạch Nguyệt cũng ra theo, lúc này mới phát hiện, anh mang theo cả hành lí tới.
“Anh gần đây không cần đến quân khu sao?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Lát nữa sẽ quay về, trong quân khu còn rất nhiều việc phải làm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Phản ứng của cô anh đều thu vào trong mắt, không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh đi một chút.
Anh thay quần áo trước mặt cô, giống như vợ chồng già vậy, Bạch Nguyệt xấu hổ, cầm quần áo, đi vào nhà tắm thay xong mới đi ra.
Bọn họ cùng đi quốc tế Thủy Nguyệt ở bên cạnh khách sạn tìm quán ăn cơm.
Cô còn nhớ hơn 3 năm trước, bọn họ cũng cùng nhau ăn ở đây, lúc đó, nếu như không tiếp tục, thì tốt làm sao.
“Muốn ăn kem không?” Cố Lăng Kiệt hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy quán kem kia, cười lên.
Vẫn là quán kem đó, chủ quán vẫn chưa đổi, “Lần đầu tiên tôi và anh hẹn hò, anh cũng hỏi tôi muốn ăn kem không? Tôi nói không muốn, anh lại mua 3 cái, bảo tôi cầm giúp anh, cuối cùng, tôi ăn kem, anh liền đưa kem cho bạn nhỏ khác.”
“Khá giống chuyện tôi sẽ làm ra.” Cố Lăng Kiệt không phủ nhận.
“Phúc hắc.” Bạch Nguyệt bình luận nói.
“Nếu là loại chuyện này, có lẽ là lúc đó tôi thích em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt dừng lại, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, bắt gặp ánh mắt anh nhìn sang.
Cố Lăng Kiệt đánh giá cô, “Em không tin tôi thích em?”
Bạch Nguyệt không muốn tiếp tục tôi đoán anh đoán mọi người cùng đoán, cô muốn quyết đoán một chút, không lãng phí thời gian của nhau, "Cố Lăng Kiệt, người anh thích có lẽ là Chu Hân Ly."
Cô Lăng Kiệt rất bình tĩnh, trên mặt cũng không thay đổi biểu cảm.
Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu.
“Bạch Nguyệt, em từng yêu Tô Khánh Nam sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Chuyện của chúng ta không giống nhau.”
“Kết quả giống nhau, không phải sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Trong lòng tôi đã không còn Tô Khánh Nam, trong lòng anh vẫn còn Chu Lân Ly sao?” Bạch Nguyệt tự hỏi.




trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!