Thảo nào, cô sẽ đi đến bệnh viện nhân dân 2.
“Xem đủ chưa?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô kéo váy xuống, ngồi dậy, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt không một chút độ ấm, “Không trải qua sự cho phép của tôi mà vạch vết sẹo của tôi ra, không cảm thấy không phúc hậu sao?”
“Sao em lại bị thương?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt rời giường, cũng không liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Người anh nên quan tâm không phải là tôi, giờ tôi và anh không có quan hệ gì cả.”
Cố Lăng Kiệt đứng lên sau lưng cô: “Kết hôn là hai người cùng nhau quyết định, ly hôn thì em không bàn bạc với anh sao?”
“Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi, nếu tôi muốn ly hôn, anh không thể phản đối, tôi chỉ làm theo lời hứa hẹn của anh mà thôi.” Bạch Nguyệt tháo chiếc nhẫn tên tay trái xuống đưa cho Cố Lăng Kiệt.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn tiện tay ném ra ngoài cửa sổ, cứng ngắc, ánh mắt đỏ bừng, lời nói chắc chắn: “Anh không ly hôn.”
“Đã ly hôn rồi.” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói ra sự thật.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay của cô: “Anh có trách nhiệm với Chu Hân Ly, cô ấy vì anh mà bị thương, mới mắc bệnh về tinh thần.”
Chuyện này trước đó đã nói qua, Bạch Nguyệt không muốn nhắc lại.
“Vậy đi chăm sóc cô ấy đi, chăm sóc cả đời.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nhíu mày: “Em không thể thông cảm cho anh được sao?”
“Trên thế giới này, nhiều người phụ nữ có thể thông cảm, bao dung, ủng hộ, coi mọi quyết định của anh là lệnh trời lắm, nhưng tôi không phải là một người trong số đó, anh có thể oán hận, trách cứ tôi, kết quả có thể phát hiện ra tôi không phải là người anh muốn tìm, vậy thì buông bỏ tôi đi.” Bạch Nguyệt quyết tuyệt nói.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh đi: “Anh không đáng để em đợi anh à?”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô chịu đủ hôn nhân tuyệt vọng rồi, kiên trì thêm một ngày thì chính là địa ngục.
Giờ cô đang ở ranh giới của sự sụp đổ.
Con người, đều có khả năng tự bảo vệ mình.
“Anh hãy coi như tôi ích kỷ.”
Cố Lăng Kiệt rũ tay xuống: “Anh biết rồi, vết thương của em khá nặng, anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần.”
Cố Lăng Kiệt triệt để nổi cáu: “Không cần, không cần, em đối với anh chỉ có hai chữ này thôi à? Bạch Nguyệt, anh nói cho em biết, anh không ly hôn, em để Tô Khánh Nam hủy bỏ đăng ký ghi chép ở ủy ban nhân dân, anh cũng có thể tạo áp lực để khôi phục lại đăng ký, muốn ly hôn, em mơ đi.”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Nguyệt cũng xuất hiện những vết rách: “Tôi muốn ly hôn, tôi muốn tự do, tôi không muốn lại bị vây ૮ɦếƭ trong sự tuyệt vọng.
Đêm tân hôn, chồng tôi ở đâu?
Anh thấy Chu Hân Ly có bệnh, còn tôi thì không sao?
Anh thấy Chu Hân Ly đi xem bệnh ngất, còn tôi không ngất sao?
Cô ấy ngã ở chỗ anh nhìn thấy, còn tôi lại ngã ở ngoài đường, đó là vì trong mắt anh không nhìn thấy tôi, anh tự hỏi lòng mình đi.”
“Những việc này anh đều không biết, em không nên bởi vì anh không biết mà trách anh, em mắc bệnh gì?” Cố Lăng Kiệt lo lắng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngừng lại chút.
Xúc động là ma quỷ, sẽ khiến trong lòng người ta có một loại khí, xộc thẳng lên đầu, tạo nên khó thở, trong lúc phẫn nộ hay nói ra những lời không nên nói.
Cô hiểu điều này, nhưng rất nhiều lúc không làm được.
“Cố Lăng Kiệt, tôi rất mệt mỏi, để tôi nghỉ ngơi một lát, anh bận chuyện của anh đi.” Bạch Nguyệt khẽ nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Nguyệt, ánh mắt dần dịu đi: “Anh không ép em kết hôn với anh, em cũng không được ép anh ly hôn, phương pháp cực đoan không tốt cho chúng ta.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, cô thật sự hết sức rồi.
“Em đi nghỉ ngơi một chốc trước đi, anh làm chút đồ ăn cho em.” Cố Lăng Kiệt vén chăn lên.
Bạch Nguyệt trong lòng chua xót, nằm lên giường, Cố Lăng Kín đắp chăn kín cho cô.
Cô không muốn đối mặt với Cố Lăng Kiệt nữa, nhắm mắt lại.
“Tiểu Nguyệt, trước đừng ngủ, phải xử lý vết thương của em đã, em pha thuốc chưa?” Cố Lăng Kiệt khẽ hỏi.
Bạch Nguyệt mở mắt: “Đã bôi thuốc rồi, sáng một lần, tối một lần, anh ra ngoài đi.”
Cố Lăng Kiệt ra ngoài, không lâu sau lại cầm một ấm nước nóng vào, rót nước vào cốc.
“Anh không đi đâu, anh ở trong bếp, có chuyện gì gọi anh.” Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói, quay người đi hướng ra cửa.
Bạch Nguyệt nhìn theo bóng dáng to lớn của anh, trong lòng nổi lên sự lưu luyến.
Anh chịu trách nhiệm với Chu Hân Ly, vốn không sai.
Nhưng là cô để ý.
Cô không muốn ép anh bỏ trách nhiệm, vậy thì, cô chủ động từ bỏ vậy.
Nhưng giờ anh vì cô mà không đi gặp Chu Hân Ly, cũng vẫn khiến cô khó chịu.
Phụ nữ ấy mà, chính là một sinh vật mâu thuẫn, đồng thời cũng dễ mềm lòng, dễ bị cảm xúc che mắt.
Cô từng xem qua rất nhiều án lệ.
Một nghiên cứu sinh nữ trẻ tuổi, xinh đẹp và lương thiện, nhìn thấy một người già bị ngã, liền đỡ người ta dậy, người già đó nói là đến tìm con trai, nhưng không tìm thấy nên muốn quay về nhà.
Cô nghiên cứu sinh này đã đưa người này thẳng đến một vùng núi, kết quả là bị cầm tù lại, phải lấy người thiểu năng, lại còn bị ép sinh con khuyết tật, hỏng cả một đời.
Lại có một vị ý tá trẻ xinh đẹp, đỡ một người phụ nữ mang thai về nhà, ngờ đâu người phụ nữ này là săn giúp chồng, cuối cùng, vị ý tá này, bị cặp vợ chồng này ɢɨết ૮ɦếƭ một cách tàn nhẫn.
Lương thiện phải có, lòng đồng cảm phải có, nhưng quan trọng hơn cả là phải có lí trí và có ý thức cảnh giác.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, đầu nặng quá, ngủ quên đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã 10 giờ tối rồi.
Bụng cô đói đến phát đau, dậy rời khỏi giường, mở cửa đi ra ngoài.
Cố Lăng Kiệt đang ở trên sofa, nhìn thấy cô liền đứng dậy, “Đói rồi đi? Cơm đã làm xong rồi, hơi làm nóng chút là có thể ăn.”
Bạch Nguyệt gật đầu, “Cảm ơn.”
Cố Lăng Kiệt không thích cô nói cảm ơn với anh, cảm thấy rất xa cách.
Anh đến gần cô, đeo lại chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, “Em trước đừng tháo ra, anh cũng không ép em kết hôn, chúng ta trước thử ba tháng xong lại quyết định ở với nhau không, nếu sau ba tháng em vẫn không muốn ở bên anh, vậy anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Bạch Nguyệt về phía chiếc nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn sáng lập lòe dưới ánh đèn.
Cô lí trí nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cây cứng dễ bị chặt, dựa theo quyền lực của Cố Lăng Kiệt, quân hôn là không ly hôn được, sau này nói không chừng thật không ly hôn thì cuối cùng việc kết hôn là thật.
Ba tháng thôi mà.
“Được.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.
“Em ra ngồi bàn ăn trước đi, chờ anh chút là xong.” Biểu cảm căng thẳng của Cố Lăng Kiệt cuối cùng cũng thả lỏng chút, anh đi vào phòng bếp.
Anh làm một canh cá lóc, cà rốt luộc, trứng cà chua.
“Cá lóc tốt cho miệng vết thương, cà rốt, vitamin C đều có lợi cho vết thương.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Vâng.”
Anh lại bưng ra hai bát cơm, cô một bát, anh một bát.
Cô liếc nhìn anh một cái, anh cũng chưa ăn tối sao?
Cố Lăng Kiệt cũng nhìn cô: “Em có thể kể cho anh về chuyện con của chúng ta không? Nó giống em hay giống anh hơn?”
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt, trong mắt lại đầy vẻ kiêng kị và tăm tối.
Cô cúi đầu ăn cơm.
“Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt không hiểu hỏi.
“Khi đứa trẻ vừa sinh ra còn chưa nẩy nở nên không nhìn ra là giống ai, nhưng da nó rất trắng, lông mi dài, cái miệng nhỏ nhắn, còn có mắt hai mí nữa.” Bạch Nguyệt nhắc tới đứa trẻ kia thì trên mặt cuối cùng cũng có chút vui vẻ.
“Đứa trẻ kia ૮ɦếƭ thế nào?” Cố Lăng Kiệt ngắm nhìn cô.
“Không biết. Khi em sinh con ra đã bị một đám người ςướק đi mất. Em không biết bọn họ là ai, cũng không tìm ra được. Em tìm hơn năm năm, con lại như đá chìm đáy biển. Nếu như con còn sống sót thì cũng phải năm tuổi rồi.” Bạch Nguyệt đau xót nói.
Cố Lăng Kiệt chợt cảm thấy có hi vọng: “Nói vậy, em cũng không xác định được là con đã ૮ɦếƭ, đúng không?”
Bạch Nguyệt không nói, chỉ cúi đầu ăn cơm.
“Không phải là do chồng cũ của em làm chứ?” Cố Lăng Kiệt nói ra suy đoán của mình.
“Không thể nào. Anh ấy không biết em không bỏ đứa bé. Anh ấy căn bản còn không biết đứa trẻ tồn tại. Sau này em mới nhờ anh ấy tìm con, nhưng anh ấy tìm hơn ba năm cũng không tìm được.” Bạch Nguyệt nói rất chắc chắn.
“Em đúng là hồ đồ. Đứa bé không phải là con chồng cũ của em, em tìm anh ta thì có tác dụng gì chứ?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
“Vậy anh tìm đi. Nếu anh tìm được, em sẽ lại kết hôn với anh.” Bạch Nguyệt thuận miệng nói ra mới hít sâu một hơi, ý thức được mình nói sai: “Em nói đùa thôi.”
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt ảm đạm: “Em ăn cơm trước đi.”
Điện thoại di động của Cố Lăng Kiệt đổ chuông. Anh nhìn thấy là Chu Hân Ly gọi tới liền tắt đi.
Điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Chu Hân Ly gọi.
“Anh nghe máy đi. Lát nữa em sẽ đi cùng anh tới thăm cô ấy.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Tình trạng của cô ấy thật sự không tốt.”
Khóe miệng Bạch Nguyệt cong lên: “Em không đi cũng được.”
“Anh không phải có ý này.” Cố Lăng Kiệt hơi do dự nhìn Bạch Nguyệt.
“Anh sợ em tổn thương cô ấy sao?” Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
“Tình trạng của cô ấy rất không ổn định, dễ bị hoảng sợ và làm ra chuyện tổn thương người khác. Em tạm thời không nên đi.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt cười.
Anh vẫn sợ cô sẽ tổn thương tới Chu Hân Ly thôi.
Cô đã thử muốn giúp anh, nhưng tùy anh thôi. Lòng tốt của cô lại bị anh xem thành lòng dạ hiểm ác rồi.
“Anh đi đi. Nếu không cô ấy tổn thương tới người khác thì không tốt đâu.” Bạch Nguyệt mỉm cười và nói.
“Tối nay, anh sẽ về.” Cố Lăng Kiệt hứa.
Bạch Nguyệt buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Cô liếc nhìn anh rời đi.
Nếu như trong cuộc sống hôn nhân, cứ mỗi lần cô và chồng ăn cơm, anh đều rời đi vì người phụ nữ khác, khi đang nằm cùng một giường, anh cũng rời đi vì người phụ nữ khác, như vậy mà cô còn muốn ở cạnh anh thì cũng quá uất ức đi.
Ba tháng chờ đợi sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không được thoải mái, không dễ chịu gì.
Cô vốn định gọi điện thoại cho Lưu San, nhưng ban ngày cô ấy phải đi làm, muộn thế này sợ rằng đã ngủ rồi. Ngày mai cô ấy còn phải đi làm. Cô quyết định không gọi nữa.
Cô ra khỏi quân khu và vẫy xe tới một KTV gần đó, một mình thuê một phòng để hát.
Cô hát tất cả những bài hát cũ mà mình biết, nào là chia tay vui vẻ, vẫn quá yên tĩnh, mưa vẫn rơi, đến chuyện đời.
“Làm sao trốn được nỗi đau trong tôi khi đã mất anh rồi... tôi nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy được cảnh tượng anh rời đi... Tôi sẽ ngẩn ngơ rồi sau đó quên anh đi, chắc một ngày nào đó sẽ có người thay thế anh... Nước mắt trong lòng đã làm mờ nhạt cả thế giới...” Cô vừa hát lại vừa khóc, cứ thế mãi đến khi nước mắt tuôn ra như đê vỡ, cũng không hát nổi nữa. Cô cúi đầu và siết chặt nắm đấm, vai cũng run rẩy.
Cánh cửa chợt bị đẩy ra.
Bạch Nguyệt cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tô Khánh Nam đi đến: “Anh biết em ở một mình. Anh cũng vẫn một mình nên đến với em.”
Bạch Nguyệt khóc đến suy sụp, cô cũng không suy nghĩ gì, chỉ muốn được khóc thoải mái một lần, sợ mình suy nghĩ nhiều sẽ lại rối loạn.
Tô Khánh Nam ngồi xuống bên cạnh cô, khoác tay lên vai cô.
Bạch Nguyệt đẩy anh ra: “Cho dù tôi có đau lòng, cho dù tôi có khổ sở, cho dù tôi có tuyệt vọng, tôi cũng không muốn tùy tiện bắt đầu một quan hệ mờ ám.”
Nước mắt Tô Khánh Nam tràn ra làm Bạch Nguyệt kinh hãi.
“Anh không phải muốn tùy tiện có quan hệ mờ ám với em. Anh chỉ muốn chúng ta có thể sưởi ấm cho nhau thôi.”
“Anh cảm thấy tôi cần anh sưởi ấm sao?” Bạch Nguyệt kích động nói.
“Có cần hay không là chuyện của em, còn cho hay không là chuyện của anh. Em có thể từ chối anh, liên tục từ chối anh như trước đây anh từ chối em vậy. Bạch Nguyệt, em có biết nguyên nhân thật sự khiến bố năm kết hôn mà anh không hề động vào em không?”
Bạch Nguyệt quay mặt sang, nước mắt quá nhiều đã che đi tầm mắt của cô. Cô lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tràn ra.
“Bởi vì bố em là kẻ thù ɢɨết bố anh. Anh biết, một ngày nào đó ngọn lửa thù hận trong anh sẽ đốt tới em. Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã thích em rồi. Bởi vì thích em nên anh trái lại không dám đến gần em. Anh sợ sẽ phá hỏng sự kiên trì của mình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn hủy bỏ kế hoạch báo thù, anh bằng lòng vì em mà buông tha tất cả.”
“Tô Khánh Nam.” Bạch Nguyệt chợt cao giọng: “Có phải anh cảm thấy thời gian hơn ba năm đã xóa mờ ký ức của tôi, làm cho tôi quên đi những đau xót khi ở cùng với anh đúng không? Anh tổn thương tôi, ngủ và người phụ nữ khác, ép buộc tôi, suýt nữa hại ૮ɦếƭ tôi, tất cả đều là sự thật. Cho dù tôi không thông minh, nhưng tôi không dễ quên.”
“Đó là anh muốn em hận anh hơn thôi. Xin lỗi Bạch Nguyệt, xin lỗi em. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa. Anh đã nhận sự trừng phạt rồi. Khi nhìn thấy em rơi nước mắt, lòng anh cũng rất đau. Khi thấy em tự sát, tim anh đã đau tới mức muốn ૮ɦếƭ đi. Anh yêu em, rất yêu, yêu vô cùng.” Tô Khánh Nam kích động nói.
“Được, anh rất yêu tôi đúng không?” Bạch Nguyệt lấy từ trong túi ra con dao gọt hoa quả và vứt xuống trước mặt anh ta.
“Anh vung dao tự thiến xong, tôi sẽ ở lại bên cạnh anh, sống cùng anh cả đời. Tôi sẽ không tính toán tới mọi chuyện từ trước đến nay mà thật lòng làm bạn mãi mãi. Anh có dám làm không?” Bạch Nguyệt kích động nói.
“Được, đây là em nói đấy.” Tô Khánh Nam cầm con dao và đâm về phía bụng mình.
Bạch Nguyệt nhắm mắt và cản tay của anh ta.
Con dao sắc bén đâm vào cánh tay của cô.
“Bạch Nguyệt.” Tô Khánh Nam đau lòng kêu lên.
Bạch Nguyệt cười, đôi mắt sưng đỏ lại có nước mắt tuôn rơi: “Tôi lại bắt đầu phát điên rồi. Tô Khánh Nam, tôi bị tâm thần giống mẹ mình rồi.”
Tô Khánh Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
Nước mắt chảy qua gương mặt tái nhợt của cô.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tô Khánh Nam đau lòng nói.
“Tôi muốn đi, tôi chưa điều chỉnh tốt, tôi muốn quay về nước Mỹ.” Bạch Nguyệt vừa khóc vừa nói.
“Được, em muốn đi đâu cũng được, anh đều đi cùng em. Cho dù là địa ngục, anh cũng sẽ đi cùng với em.” Tô Khánh Nam bịt chặt vết thương trên tay Bạch Nguyệt, máu đã nhuộm đỏ lòng bàn tay của anh ta.
Bạch Nguyệt hốt hoảng đứng lên, chợt trước mắt tối sầm và ngất đi.
Điện thoại di động trong túi đổ chuông, cô cũng không nghe thấy...