Nếu như, Chu Hân Ly xuất hiện trước khi anh gặp Bạch Nguyệt, có lẽ, anh sẽ giữ cô ở lại, chăm sóc cô.
Thế nhưng, Bạch Nguyệt đã xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Nếu như anh giữ cô lại, khẳng định Bạch Nguyệt sẽ tức giận, cũng sẽ đau lòng.
Anh không thể coi như không thấy.
Anh để ý đến suy nghĩ của Bạch Nguyệt.
“Hân Ly, đối với em, ở đây không thích hợp.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Sao lại không thích hợp? Lúc em bị nhốt lại, mỗi ngày đều nhớ anh, một ngày, hai ngày, ba ngày, một năm, hai năm, ba năm, đã 8 năm rồi. Em muốn, sau này, mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh, bù đắp cho thời gian 8 năm qua. Giờ anh lại muốn đuổi em đi?” Chu Hân Ly bắt đầu không ổn định.
“Cố Lăng Kiệt.” Cố Thanh Hùng gọi cả họ và tên anh, mang theo uy nghiêm của người cha, dạy dỗ anh: “Năm đó Chu Hân Ly vì bảo vệ con, mới bị cháy nửa người, còn bị quân địch bắt làm tù binh.
Thủ đoạn của kẻ địch độc ác thế nào, con biết đấy.
Lúc con bé được cứu ra, cả người không có chỗ nào lành lặn, tinh thần cũng rối loạn, con bé bị nhốt lại chữa trị, mỗi lần cấy da đều đau khổ vạn phần, những thứ này không phải người bình thường có thể chịu được.
Con vốn quen biết Chu Hân Ly trước, trước kia hai đứa còn là người yêu.
Chu Hân Ly không sai gì cả. Nếu con vứt bỏ nó, chính là bạc tình bạc nghĩa.
Bạch Nguyệt là thứ gì, chỉ là cái con không biết tự lượng sức mình, đã từng gả cho người khác, lúc chưa ly hôn đã quyến rũ con, có thể thấy phẩm hạnh thấp kém, là một ᗪâᗰ phụ không biết xấu hổ, cho dù cô ta gả cho con, cũng sẽ không an phận, có thể sẽ mất mặt bố.
Nếu con muốn ở bên cô ta, vậy tương lai chính trị sẽ không còn chút gì, đừng bị mê hoặc tâm trí, không biết bản thân nên lựa chọn thế nào.”
“Anh Kiệt, anh thích người khác rồi sao?” Ⱡồ₦g иgự¢ Chu Hân Ly kịch liệt phập phùng hỏi.
“Anh và cô ấy, đã kết hôn rồi, xin lỗi, anh sai người đưa em về.” Cố Lăng Kiệt xoay người, dặn dò với nhân viên cần vụ: “Tìm người đưa cô ấy về.”
“Hôm nay con bé ở lại đây. Tôi làm chủ.” Cố Thanh Hùng mệnh lệnh nói.
Cố Lăng Kiệt không quay đầu, bước lớn ra ngoài, biểu cảm lạnh lùng tăng thêm một phần cương nghị.
Anh có thể chăm sóc Chu Hân Ly cả đời, giúp cô hồi phục, nhưng trái tim của anh, rất rõ ràng.
Đã lặng lẽ chuyển dời.
Giờ cả đầu anh chỉ nghĩ tới Bạch Nguyệt.
Mỗi câu nói của cô, mỗi biểu cảm của cô, đều có thể lay động trái tim anh, thay đổi cảm xúc của anh.
Anh gọi điện thoại cho trung tá Tống, hỏi: “Cô ấy bảo cậu đưa đi đâu?”
Trung tá Tống nhìn về phía Bạch Nguyệt đang ngủ ở ghế sau: “Cô ấy bảo đưa tới quốc tế Thủy Nguyệt.”
“Đưa về biệt uyển Lam Thiên đi, giờ tôi qua đó.” Cố Lăng Kiệt dặn dò, rõ ràng dứt khóa ngắt điện thoiaj, lại gọi cho Chủ tịch ủy ban nhân dân: “Giờ ông đang ở đâu?”
“Thủ trưởng, tôi đã ra ngoài rồi, giờ đang trên đường đến quân khu.” Chủ tịch ủy ban nhân dân cung kính nói.
“Trên đường đến quân khu có đi qua trường săn, ông chờ tôi ở cửa đông trường săn, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tớ đó.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh, lên xe, tăng tốc tới 180km/h.
Chu Hân Ly trông ngóng Cố Lăng Kiệt đã đi xa: “Anh Kiệt, không cần tôi nữa sao?”
“Yên tâm, có bác làm chủ, nó và con tiện nhân kia sẽ không thể bên nhau.” Cố Thanh Hùng khẳng định nói.
Chu Hân Ly đáng thương nhìn về phía Cố Thanh Hùng.
“Từ nay về sau con cứ ở lại đây đi.” Cố Thanh Hùng nghiêm túc nói.
Tống Tâm Vân nhíu mày nhìn Cố Thanh Hùng, lại nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly được sắp xếp ở trong phòng Cố Lăng Kiệt nghỉ ngơi.
“Có khi nào chúng ta tạo cho Cố Lăng Kiệt quá nhiều áp lực rồi không?” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
“Dù sao nó cũng không thể lấy con tiện nhân Bạch Nguyệt kia. Cô ta là con dâu của Hùng Đại Ninh, đã là một đôi giày rách, Hùng Đại Ninh lại là chị dâu của Tô Chung, chúng ta không thể mất mặt được.
Trước kia cô ta cũng biết chúng ta bắt cóc cô ta, vậy mà uy ђเếק chúng ta, loại người như vậy làm sao có thể làm con dâu tôi?
Chu Hân Ly lại khác, con bé từng có công trạng, chiến đấu vì vinh dự đất nước, còn từng là chiến hữu của Lăng Kiệt, giờ bị hủy dung, Lăng Kiệt còn lấy nó, có thể lập quân uy, nói không chừng lần này, Lăng Kiệt có thể trở thành tổng thống.” Cố Thanh Hùng phân tích nói.
“Mặc dù tôi không thích Bạch Nguyệt, nhưng tôi cảm thấy Chu Hân Ly này cứ kì lạ sao ấy, không phải con dâu mà tôi muốn, tiếc cho Tiểu Linh, thật ra, tôi thích nhất vẫn là Tiểu Linh.” Tống Tâm Vân cảm thán.
“Con trai bà không thích Tô Tiểu Linh thì còn cách gì nữa, kết hôn cứ lùi mãi, còn cắt tay đe dọa chúng ta, giờ là do nhà họ Tô đưa ra yêu cầu hủy hôn, không phải nhà họ Cố chúng ta. Ngoài ra, chuyện yêu thích giữa nam nữ căn bản không dài lâu, cần thiết vẫn là lợi ích lâu dài, cứ để xem xem.” Cố Thanh Hùng trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân cảm thấy Cố Thanh Hùng vẫn có dự định khác.
Bà đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Yêu thích giữa nam nữ không dài lâu, là nói bọn họ sao?
Vì thế, bà và Cố Thanh Hùng là lợi ích, không liên quan đến tình cảm, bà lại còn vì ông mà sinh con, lãng phí thanh xuân.
Tống Tâm Vân cúi đầu: “Tôi ở lại đây với Chu Hân Ly, dù sao nhân viên cần vụ là nam, không tiện, ông ở đây, cũng không quá tiện.”
“Nếu Chu Hân Ly ở đây lâu dài, khẳng định sẽ có nhân viên cần vụ nữ, tôi dặn dò xuống là có thể, bà cùng tôi về đi, công ty còn cần bà qua đó, để bà chăm sóc một người đúng là dùng dao mổ trâu đi ɢɨết gà rồi.”
“Tôi nên cảm ơn ông đánh giá cao tôi như vậy không? Hay là cần cảm ơn tôi có thực lực mạnh như thế, bối cảnh cũng không tồi, mới có thể trở thành vợ của Cố Thanh Hùng ông, làm người phụ nữ của phó Tổng giám đốc?” Tống Tâm Vân tự giễu, nhếch khóe miệng, không nhìn Cố Thanh Hùng, đi ra khỏi phòng.
Cố Thanh Hùng nhíu mày: “Không biết bà lại phát điên cái gì.”
“Không phải ông không biết, ông căn bản không muốn biết tôi phát điên cái gì, Cố Thanh Hùng, lòng người đó.” Tống Tâm Vân mất mát nói.
“Tôi đang nói với bà chuyện của Lăng Kiệt, bà nói chuyện lòng người gì với tôi, bà là đang chống đối tôi sao?” Cố Thanh Hùng bực tức nói.
Tống Tâm Vân lười cãi nhau với ông.
Ông cao cao tại thượng quen rồi, không cho người khác cơ hội phản bác, cho dù là lỗi của mình, trong mắt ông, cũng là lỗi của người khác, cường hãn, bá đạo, chuyên quyền.
“Tôi đi trước đây.” Tống Tâm Vân cụp mắt, đi ra khỏi cửa.
*
Bạch Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy trên eo có một cánh tay, quay đầu, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngủ bên cạnh.
Tay của cô truyền nước, trong đầu trống rỗng.
Làm sao anh lại ngủ bên cạnh cô, cô lại vì sao mà phải truyền nước?
Ở đây là… biệt uyển Lam Thiên của Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt vừa động, Cố Lăng Kiệt liền tỉnh, anh nhìn về bình nước truyền trên tay Bạch Nguyệt, vẫn còn nửa bình.
“Em đừng cử động, còn đang truyền nước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Sao tôi lại ở đây?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Cô nhớ là bảo trung tá Tống đưa tới quốc tế Thủy Nguyệt, anh không phải ở cùng Chu Hân Ly sao?
Cố Lăng Kiệt nhìn nghi ngờ trong mắt cô, kiên nhẫn giải thích: “Anh bảo trung tá Tống đưa em tới, em còn đang sốt, bị hôn mê, anh tìm bác sĩ đến khám qua cho em, vết thương ở иgự¢ em là anh thay thuốc mới cho em, còn chưa khỏi, em là bác sĩ, làm sao lại không quan tâm bản thân như vậy?”
Càng nói, Cố Lăng Kiệt càng đau lòng.
Bạch Nguyệt quá kiên cường, vì thế chuyện gì cũng một mình gánh vác, cho dù không gánh vác nổi, cô cũng không nói ra.
Bạch Nguyệt đã hiểu quá trình cô đến biệt uyển Lam Thiên, chỉ là không hiểu: “Không phải anh ở quân khu sao? Chu Hân Ly và bố mẹ anh đâu?”
Cô hỏi rất lạnh lùng, ánh mắt Cố Lăng Kiệt trầm xuống, tắt chuông điện thoại, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nguyệt: “Anh có một tin muốn nói với em.”
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt: “Tin gì?”
Cô muốn ngồi dậy, Cố Lăng Kiệt sợ động tới vết thương khó khăn lắm mới khép lại của cô, đỡ cô dậy, đặt gối ra sau eo cô.
“Cảm ơn.” Bạch Nguyệt khách khí nói.
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cúi đầu, không nói gì.
Anh cực kì không thích cảm giác cô không để người khác nhìn rõ mình, dường như lúc nào cô cũng có thể biến mất.
“Lúc trước Chủ tịch ủy ban nhân dân gọi điện thoại cho anh, nói thông tin của chúng ta đã được lưu trên máy tính rồi, giờ có thể xem được thông tin mà chúng ta đăng kí, anh và em, đã là vợ chồng hợp pháp.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt không thể tin nhìn Cố Lăng Kiệt: “Giờ tôi và anh là vợ chồng hợp pháp? Sao có thể chứ? Tôi đã xé giấy đăng kí kết hôn rồi.”
“Giờ tất cả tin tức đều đã được lưu trên máy tính, không có giấy đăng kí kết hôn cũng không sao, lại in một lần nữa là được. Em xem, giống như chúng ta lúc đó, y hệt luôn.” Cố Lăng Kiệt kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy giấy đăng kí kết hôn ra, đưa cho Bạch Nguyệt.
Tay Bạch Nguyệt đón lấy giấy đăng kí kết hôn khẽ run, mở ra.
Hai người bọn họ trên ảnh đều đang cười, cười đến cực kì ngọt ngào.
Cô cảm thấy, hai người đang cười căn bản không phải bọn họ.
Rõ ràng cô xé rồi, Tô Khánh Nam cũng nói rồi, chỉ cần xé giấy đăng kí kết hôn, bên phía Ủy ban nhân dân sẽ không còn ghi chép nữa, làm sao lại như này chứ?
“Cố Lăng Kiệt…” Bạch Nguyệt hi vọng nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Anh không đồng ý.” Cố Lăng Kiệt từ chối Bạch Nguyệt, anh biết, cô không muốn kết hôn: “Bạch Nguyệt, em có thể đứng yên tại chỗ, cho dù lùi lại cũng không sao, anh sẽ đuổi theo em, thế nhưng, đừng trốn tránh, anh sẽ không tìm được em.”
Bạch Nguyệt nhíu chặt mày, quay mặt đi.
“Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Phụ nữ, là loài mềm yếu nhất thế giới, cũng là loài ương ngạnh nhất.
Yêu một người đàn ông, chỉ cần anh ta có một chút tốt, sẽ đưa ra cả thế giới của mình.
Chỉ cần người đàn ông này có chút ý cầu xin, nếu còn yêu, sẽ quên đi đau thương của mình.
Không yêu một người đàn ông, cho dù anh ta vì cô mà mất đi mạng sống, cũng sẽ không đến bên cạnh anh ta.
Hôn nhân, Chu Hân Ly, đau khổ, đã dày vò cô rất khó chịu, cũng không còn sức chống chọi lại nữa.
Khi cô không thể lập tức quyết định một việc, liền cho bản thân nhiều thời gian hơn, dù sao, cuộc sống không phải ngày mai sẽ kết thúc, thời gian, sẽ làm dịu đi tất cả, vì thế, khi bản thân phiền não, rối rắm, do dự không quyết, liền để thời gian bình ổn tất cả.
“Lần trước không phải anh nói Chu Hân Ly có vấn đề về thần kinh sao? Nếu anh tin tường tôi, tôi có thể khám cho cô ấy.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt cười, ôm chặt lấy cánh tay không truyền nước của Bạch Nguyệt: “Có em giúp, cô ấy rất nhanh sẽ khỏi.”
“Trước kia anh không hề đồng ý.” Bạch Nguyệt buột miệng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn sâu vào cô: “Bọn họ đến anh không hề biết chuyện, anh đã nói với Chu hân Ly là chúng ta kết hôn rồi.”
Bạch Nguyệt rũ hạ ánh mắt, hít sâu một hơi, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Thực ra, tình cảm lúc nhỏ sẽ dễ hiểu, biểu hiện của bọn chúng không phức tạp, rất dễ dàng có thể đoán ra suy nghĩ thật sự của chúng.
Ví như, đi qua quán kem, nó sẽ đòi kem, nếu như không cho, sẽ khóc nháo, thậm chí đánh người, anh cảm thấy lúc này là bố mẹ, phải làm sao mới tốt?” Bạch Nguyệt hỏi
Cố Lăng Kiệt nghiêm túc suy nghĩ.
“Nếu là con trai, không cho là không cho, khóc nháo sẽ bắt nó úp mặt vào tường, đánh người sẽ dạy dỗ. Nếu như mà con gái, sẽ chiều một chút.” Cố Lăng Kiệt chân thành nói.
“Chúng còn nhỏ, không có đạo lý nào thuyết phục đối phương mua kem, khóc nháo là cách duy nhất của chúng để nói với bố mẹ rằng chúng muốn, chúng không vui, lợi dụng tình yêu của bố mẹ. Nếu vì khóc nháo mà mua kem, vậy khóc nháo lần sau sẽ trở nên càng ghê gớm hơn, vì bọn chúng biết cách này có hiệu quả.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
Cố Lăng Kiệt hiểu ý của cô.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Anh đối với Chu Hân Ly cũng vậy, chỉ cần khóc nháo có thể có được thứ mình muốn, vậy thì, lần sau sẽ càng khóc nháo lợi hại hơn.”
“Vậy em cảm thấy anh nên làm gì?” Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn cô.
“Anh cảm thấy bố mẹ vì sao không mua kem cho chúng?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Lượng đường quá nhiều, lại lạnh nữa nên không tốt cho sức khỏe, cũng có khả năng cảm thấy quá đắt rồi.” Cố Lăng Kiệt đoán.
“Chúng còn nhỏ, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của chúng còn chưa hình thành, bố mẹ là người giám hộ, sẽ bảo vệ chúng, biết cái gì tốt với chúng, cái gì không tốt với chúng, Cố Lăng Kiệt, anh cảm thấy, cái gì mới tốt cho Chu Hân Ly?” Bạch Nguyệt hỏi mang tính định hướng.
“Anh muốn cô ấy tìm lại tự tin ngày trước, sự độc lập trong cuộc sống, tìm lại con người thật của mình.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cười, lời phán sai, nếu là đối với người nhà của một bệnh nhân xa lạ, cô sẽ nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng đối mặt với Cố Lăng Kiệt, bệnh nhân lại là bạn gái cũ của anh, người bạn gái bây giờ như cô nói ra, sẽ khiến người khác thấy cô nhỏ mọn.
Vì thế, cô không nói ra: “Nếu Chu Hân Ly bài xích tôi, tôi có thể đề cử một người cho anh, anh ấy là truyền kì trong trường chúng tôi, là đàn anh của tôi, thành danh trước tôi, cực kì lợi hại.”
“Anh tin em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng lên, nói nốt những lời chưa nói: “Vậy tôi yêu cần anh không được tự mình chăm sóc Chu Hân Ly, không được cho cô ta một chút hy vọng, anh có thể làm được không?”
Chỉ cần anh khiến cô ta tuyệt vọng, cô ta mới có khả năng tìm được con người thật sự của mình, cũng có thể trở nên độc lập, trở nên tự tin dưới sự theo đuổi và giúp đỡ của người khác.
Anh cho cô ta, chỉ là Ⱡồ₦g giam mãi mãi không thoát ra được, quan hệ của anh và tôi, cũng tổn thương sâu sắc đến cô ta, khiến cô ta trở nên càng tự ti và … không độc lập.”