Cố Lăng Kiệt không hiểu Bạch Nguyệt có ý gì.
Có không muốn chính diện trả lời câu hỏi của anh, hay là chỉ biểu thị cho anh thấy.
Anh hơi nhíu mày, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt đẩy anh ra: “Em không phải có ý này.”
“Vậy em có ý gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Bổ túc cho anh một điều, anh biết vì sao sinh viên dễ dàng không coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp thân thiết hay không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Quả nhiên cô muốn tránh câu hỏi của anh.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh đi: “Nói.”
Anh chỉ đơn giản nói 1 chữ, tràn đầy ý cay nghiệt, ẩn giấu sự không vui.
Bạch Nguyệt xem nhẹ, đứng ở góc độ của một chuyên gia mà phân tích: “Thứ nhất, là do ảnh hưởng của môi trường xung quanh, loại ôm ôm ấy ấy anh anh em em ở trường học rất thường thấy, mọi người sẽ không cảm thấy khó xử hay đặc biệt.
Thứ hai, tuổi này là tuổi dễ kích động, nồng độ hooc-mon dễ dàng tăng cao, bị kích động nguyên thủy nhất khống chế.
Thứ ba, bọn chúng không coi là đã bước vào xã hội, ít trải qua thất bại, thiếu kinh nghiệm, vì thế, cũng ít suy nghĩ, không để tâm ánh mắt của người khác, cứ làm theo ý của mình.”
“Em nói với anh những thứ này có quan hệ gì tới anh?” Cố Lăng Kiệt buồn bực, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh, không trốn tránh.
Thực ra Cố Lăng Kiệt nghe ra ý của cô rồi: “Bạch Nguyệt, anh cảm thấy có lúc em nói chuyện chỉ thích nói nói 1 nửa, còn 1 nữa bắt người khác phải đoán.”
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Thực ra anh đã đoán ra, đúng không? Biểu đạt một cách uyển chuyển có lẽ sẽ không tổn hại đến tình cảm.”
Cố Lăng Kiệt tóm lấy gáy cô, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt cũng không đẩy ra.
Lưỡi anh tiến vào miệng cô, cường thế, hung mãnh, không thua gì đôi sinh viên kia, nuốt lấy toàn bộ hơi thở của cô, mang hơi thở của mình quấn lấy cơ thể cô.
Bà chủ mang đồ ăn lên, Cố Lăng Kiệt mới buông cô ra.
Sắc mặt Bạch Nguyệt đỏ hồng.
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng: “Một, không khí này thật sự rất tốt. Hai, kích động không phải do tuổi tác, mà là ở đối tượng. Ba, hôn em, là quyết định mà anh đã nghĩ kỹ rồi.”
Bạch Nguyệt quay mặt đi, tim đập rất nhanh. Một giây vừa rồi, thật sự giống như cảm giác mới yêu, gạt bỏ tất cả tạp niệm, nghĩ tới cái hôn trước mặt mọi người vừa rồi, cô vẫn có chút xấu hổ.
Đối với cảnh hôn nhau vừa rồi, bà chủ thấy nhiều thành quen, cười với Bạch Nguyệt: “Đồ uống tới rồi, ăn gà hầm bình với khâu nhục kho dưa trước đi, còn hai món nữa hai vị chờ 20 phút nữa nhé, giờ đang nấu 2 bếp rồi, rất nhanh thôi.”
“Cảm ơn bà chủ.” Bạch Nguyệt xấu hổ nói.
Cố Lăng Kiệt mở nắp đồ uống, rót cho Bạch Nguyệt: “Lúc nãy khi hôn em có cảm giác gì?”
Bạch Nguyệt chột dạ.
Cô vốn da mặt mỏng, không nói ra được, uống ngụm lớn đồ uống.
“Anh cảm thấy khá thích, rất tự do.” Cố Lăng Kiệt lại tự nói một mình, rót đồ uống, nhấp một ngụm.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
Mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm cô, trong mắt toàn bộ là bóng dáng của cô, dường như xoáy nước, không để cô thoát ra ngoài.
Tiếng đám sinh viên hò dô ăn uống vang lên.
Bạch Nguyệt lại đang xấu hổ, dời ánh mắt đi, xem ti vi.
Đội Bóng rổ Los Angeles Lakers ghi bàn rồi.
“Em thích xem bóng rổ sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Lúc em ở Mỹ có đi xem vài trận NBA.” Bạch Nguyệt đơn giản nói, ánh mắt còn dừng trên trận đấu.
Cố Lăng Kiệt mặt không đổi sắc: “Em thích đội nào?”
“Không có cực kì yêu thích đội nào, vài trận em xem là giữa đội Los Angeles Lakers và đội Los Angeles Clippers, đội Los Angeles Lakers thắng, em chỉ là đi cảm thụ một chút không khí ở sân, quan sát biểu cảm của mọi người.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Vì môn học sao?” Cố Lăng Kiệt đoán: “Sau khi em xem có phát hiện gì hay không?”
Bạch Nguyệt hơi mỉm cười, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Có chứ, em viết một phần luận văn, phát biểu rồi, không chỉ nhận được nhuận 乃út khá tốt, còn được giáo viên hướng dẫn khen ngợi, sau đó, rất nhiều công ty tìm em, em lại kiếm được rất nhiều tiền.”
Cố Lăng Kiệt thúc nụ cười tự tin trên mặt cô, vừa tự tin, lại ôn nhu như nước, khiến tâm hồn anh cũng vui vẻ theo: “Kiếm tiền thế nào? Anh rất tò mò.”
“Thực ra, cái này có liên quan đến văn hóa một nước và trình độ tiếp nhận, ở nước ta, người tiếp nhận tâm lý không nhiều, chi dù có vài người biết bản thân có bệnh về vấn đề tâm lý, cũng không đi khám, chứng uất ức cũng vì như thế.
Thế nhưng ở nước ngoài, bọn họ đi khám bác sĩ tâm lý rất phổ biến, vì thế phòng khám tâm lý cũng rất nhiều.
Sau khi em báo cáo, rất nhiều công ty bán hàng đều mời em đến giảng giải cho nhân viên của họ, hiểu rõ tâm lý khách hàng, hơi biểu thị nhu cầu thực tế của khách hàng.
Sau khi nổi tiếng, FBI cũng mời tôi giúp đỡ, phá được vài vụ án, thường xuyên lên báo, ti vi, trong ngành cũng có chút tiếng tăm.
Sau đó, rất nhiều người thành công gặp riêng em.” Bạch Nguyệt giới thiệu đơn giản.
“Em có năng lực này, hưởng thụ thành tựu này, nên là như thế.” Cố Lăng Kiệt cảm thấy có chút tiếc nuối, quá trình đẹp đẽ như thế, anh không thể cùng cô trải qua.
Anh ăn một miếng khâu nhục.
Bạch Nguyệt nhìn biểu cảm của anh, một chút cũng nhìn không ra anh cảm thấy ngon hay không.
Nghiên cứu tâm lý chỉ dành cho phần lớn mọi người, còn có một phần nhỏ, khác với người thường, rất có hiểu được.
Bạch Nguyệt cúi đầu ăn cơm, có lẽ vài ngày rồi không được ăn cơm tử tế, cũng có lẽ là đồ ăn ở đây có vị trong hồi ức.
Lúc canh đậu phụ cá và canh sườn bí đao còn chưa lên, cô đã ăn hết một bát rồi.
Lúc canh đậu phụ cá và canh sườn bí đao được mang lên, cô lại ăn một bát nữa.
Cố Lăng Kiệt thấy cô ăn nhiều, tâm tình cũng tốt lên, cũng ăn 2 bát như cô.
“Lúc anh đến, nhìn thấy gần trường có rất nhiều khách sạn, nhà nghỉ, tối nay chúng ta ở đây đi.” Cố Lăng Kiệt nói, là một câu trần thuật.
May là Bạch Nguyệt đã ăn xong rồi, bằng không sẽ phun ra mất: “Ở lại đây?”
“Mệt rồi.” Cố Lăng kiệt chỉ đơn giản nói 2 chữ.
“Hay là, em lái xe.” Bạch Nguyệt hỏi dò.
“Ngồi xe cũng mệt.”
Bạch Nguyệt: “…”
Vì không phải thứ năm, thứ sáu, nên phòng gần trường đại học khá nhiều.
Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt đến một khách sạn tiện lợi.
Anh lấy ra chứng minh thư, không phải thẻ quân nhân.
Lễ tân nhìn chứng minh thư của Cố Lăng Kiệt, lại nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cô ta lại nhìn chứng minh thư của Bạch Nguyệt, lại nhìn Bạch Nguyệt, biểu cảm có chút kì lạ, làm thủ tục thuê phòng cho bọn họ.
“Vừa rồi biểu cảm trên mặt của ta rất kì lạ, tại sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Tuổi chúng ta không giống sinh viên, biểu cảm cô ta kì lạ, có lẽ là trong đầu có thêm nhiều tin tức khác thường.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Tin tức khác thường gì?” Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt hỏi, nhìn như bình tĩnh, lại có chút chột dạ.
Tin tức anh thể hiện ra rõ ràng vậy sao?
“Ví dụ,... vụng trộm các kiểu.” Bạch Nguyệt giải thích.
Thang máy mở ra, cô vào thang máy trước
Cố Lăng Kiệt hơi nhíu mày, ôm lấy eo Bạch Nguyệt, kéo sát đến bên người: “Phụ huynh học sinh không được sao?”
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, có được không?
Cho dù anh muốn cô, cũng là lẽ đương nhiên.
Bạch Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Làm gì có phụ huynh học sinh trẻ như này?”
“Anh trai chị dâu của học sinh, cái này được đúng không?”
“Địa chỉ trên chứng minh thư của em cách đây không xa, đi không tới một tiếng, không ở nhà, lại chạy tới đây, cô ta nghĩ sai lệch cũng là bình thường.”
Cố Lăng Kiệt xoay người, ép Bạch Nguyệt dựa vào tường: “Vậy thì phải làm chút gì đó thôi.”
“Cái kia, vết thương của em vẫn chưa lành.” Bạch Nguyệt uyển chuyển từ chối.
“Anh biết làm sao để không ảnh hưởng tới vết thương của em.” Cố Lăng Kiệt đè thấy giọng, khàn khàn nói.
Mặt Bạch Nguyệt đỏ hồng, lan tới cả mang tai.
Cố Lăng Kiệt không cho cô suy nghĩ, ôm cô lên, vào phòng, trực tiếp đi về phía nhà tắm.
“Vết thương đã khép vảy, em có thể tự tắm.” Bạch Nguyệt không tự nhiên.
“Cũng không phải chưa từng thấy, anh tắm giúp em.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói, đặt Bạch Nguyệt xuống: “Có thể tắm bồn không?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Trước khi bong vảy vết thương, tốt nhất là không nên ngâm nước, chỉ dùng vòi hoa sen dội qua nước một chút.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, cởi cúc áo của cô.
Phần lớn đã lành rồi, trừ vết thương sâu nhất ở иgự¢.
Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào vết thương, đau lòng nói: “Sao lại bị thương ở đây vậy?”
“Biết anh đi tìm Chu Hân Ly, em liền phát điên, đập đồ, đập tất cả những thứ có thể đập trong phòng anh, đi đường thì làm mình tự ngã, đúng lúc ngã vào một mảnh sứ.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa cười: “Có phải tự tạo nghiệp không thể sống hay không?”
Thế nhưng, cô nhớ tới lúc đó, vẫn cảm thấy đau.
Khi xử lý chuyện tình cảm, cô có hai mối tình thất bại, vì thế càng mẫn cảm và thiếu tự tin.
Cô biết vấn đề của bản thân.
“Cũng là do anh, lúc biết Hân Ly còn sống anh rất ngạc nhiên, phát hiện cô ấy rất khác với lúc trước, cô ấy bị lửa đốt cháy nửa người, lại bị kẻ địch giam cầm vài năm, sau khi được cứu ra, luôn điên điên khùng khùng.
Thứ nhất, anh sợ em tức giận, nên không nói với em.
Thứ hai, thần kinh cô ấy không quá ổn định, anh luôn chờ cô ấy ngủ rồi mới rời đi.
Anh không biết em tự tổn thương chính mình, xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt chân thành xin lỗi cô.
Mắt Bạch Nguyệt có chút ửng đỏ.
“Đối với em mà nói, cô ấy sống còn tốt hơn đã ૮ɦếƭ, em cảm thấy may mắn.” Bạch Nguyệt ý tứ sâu xa nói.
“Hử?” Cố Lăng Kiệt không hiểu.
Cô chỉ mỉm cười, chủ động ôm lấy gáy Cố Lăng Kiệt, hôn lên.
Môi cô hơi lạnh, lại mềm mại lạ thường, hiếm khi chủ động.
Anh ôm lấy eo cô, kéo sát vào mình, hôn sâu hơn, hơi thở dần dần không ổn định.
Hau trái tim kề sát bên nhau.
Nơi nào đó đã ngóc đầu dậy, dán sát vào bụng cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, làn mi khẽ rung, cho tới khi hở hồng hộc, Cố Lăng Kiệt mới buông cô ra.
Hai người bọn họ tắm xong, anh ôm cô lên giường.
Bạch Nguyệt cho rằng anh sẽ trực tiếp nhào tới, anh là một người bá đạo, kiên cường, duy ngã độc tôn.
Nhưng không, anh đặt tay lên đầu gối cô.
Bạch Nguyệt xấu hổ, xoay mặt đi, vì căng thẳng, tay nắm chặt thành quyền.
Anh hôn lên vết thương của cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt dịu dàng cười, tay vuốt ve gương mặt cô: “Mặc dù anh đã quên đi, quá khứ làm sao lại yêu em, có thể anh cực kì bá đạo và chuyên quyền, thế nhưng, lời em nói, anh đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ, thứ em muốn, anh sẽ cố hết sức làm được, em có thể cãi nhau với anh, cũng có thể vô duyên vô cớ gây sự, thế nhưng, chúng ta đã kết hôn rồi, không thể ly hôn, biết chưa?”
Bạch Nguyệt rưng rưng nước mắt, dưới ánh đèn lại sáng trong lấp lánh, sóng nước dập dềnh.
Lời như vậy, trước khi mất trí nhớ anh từng nói với cô.
Cố Lăng Kiệt này, trùng khớp với Cố Lăng Kiệt mà cô yêu trong quá khứ.
“Cảm ơn anh bao dung cho sự tùy tính và quật cường của em.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: “Là anh cảm ơn em, cũng cảm ơn số phận, đã cho anh cơ hội.”
Anh nói cũng đúng, chuyện bọn họ đã kết hôn rồi.
Thế nhưng, cô không muốn cảm ơn số phận, quá khứ quá đau thương, vì thế, một chút hy vọng hạnh phúc, cô cũng muốn nắm chặt.
Phụ nữ vẫn luôn là một loài động vật mâu thuẫn.
Cuối cùng, cảm tính vẫn chiến thắng lý trí.
Nụ hôn của Cố Lăng Kiệt dần dần rời xuống, hôn len xương quai xanh, vết thương, vùng bụng của cô, dần xuống nữa.
Bạch Nguyệt lâu rồi không quan hệ với anh, vì thế, cực kì mẫn cảm.
Anh vừa chạm vào, liền có phản ứng, dường như vô thức đẩy vai anh ra, anh nắm lấy tay cô, hôn sâu xuống dưới.
Trong phòng tràn đầy âm thanh kiều diễm, nũng niu, cực kì dễ nghe.
Anh chờ cô…trước rồi mới muốn cô.
Sợ đè vào vết thương vừa kết vảy của cô, anh để cô ngồi lên bụng mình, cũng dùng sức cánh tay để chuyển động.
Anh vốn muốn ra ở trong.
Anh muốn có đứa con thuộc về bọn họ.
Bạch Nguyệt cảnh giác đẩy anh ra.
Cố Lăng Kiệt thất vọng: “Sao vậy?”
“Em đang không phải kì an toàn.” Bạch Nguyệt giải thích một câu, lại bắt gặp ánh mắt lạnh của anh, lại thêm một câu: “Em đang uống thuốc, không thích hợp để mang thai, sẽ sinh ra con dị dạng.”
Cố Lăng Kiệt hiểu ra.
Anh quá muốn có một đứa con với cô, vì thế suy nghĩ không chu toàn, hôn lên môi cô một cái, anh mới đặt cô sang bên cạnh, một tay đặt lên eo cô, một tay ôm lấy đầu cô.
Bạch Nguyệt bị anh nhìn vậy rất không tự nhiên.
Nghĩ tới vừa rồi… có phải quá... cái kia… không dễ nói ra.
“Ngày mai anh phải về quân khu sớm sao?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
“Không cần, buổi chiều có cuộc họp, ăn trưa xong quay lại cũng không muộn.”
“Vâng, vậy em ngủ trước đây, có chút buồn ngủ rồi.” Bạch Nguyệt xoay người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì, ôm cô vào lòng ngủ.
Điện thoại anh reo lên.
Cố Lăng Kiệt thấy là điện thoại Tống Tâm Vân gọi tới, trực tiếp tắt máy, không muốn nghe.
Trung tá Tống cũng gọi tới, Cố Lăng Kiệt còn không muốn nghe, có thể đoán ra là chuyện gì.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
Lúc Cố Lăng Kiệt chuẩn bị chuyển sang chế độ im lặng, thì nhân viên cần vụ gọi tới.
“Nghe đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt liền nghe điện thoại.
“Thủ trưởng, không hay rồi, Chu Hân Ly tự sát.” Nhân viên cần vụ báo cáo lại.
“Đưa đi bệnh viện chưa?”
“Đã đưa đi rồi, nhưng cảm xúc cực kì không ổn định, cô ấy nhất định muốn gặp anh.”
“Gặp tôi cũng vô dụng thôi.” Cố Lăng Kiệt nhíu mày nói.
Bạch Nguyệt nghe thấy Cố Lăng Kiệt từ chối, trong lòng có một loại cảm động không nói nên lời.
Lời trước kia cô nói, anh đều nghe rồi.
Chỉ cần anh làm vậy, là được rồi.
Cô không muốn biến anh trở thành kẻ bất nhân bát nghĩa.
“Lăng Kiệt, đi đi, không sao đâu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt không hiểu nhìn về phía cô.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Em tin anh.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay Bạch Nguyệt, vì cô tin anh, ngược lại anh càng kiên định hơn với quyết định của mình.
Anh yêu cô, không muốn tổn thương cô nữa.
“Chúng ta cùng nhau đi.”