Ba năm trước, cô bị ép phải kết hôn với Tô Khánh Nam.
Trên lễ đường náo nhiệt, không có bất cứ ai là họ hàng của hai bọn họ, toàn là người mà Tô Khánh Nam thuê tới bằng hai trăm ngàn.
Cô chưa từng gặp họ hàng của Tô Khánh Nam.
Cô chẳng hề biết gì về Tô Khánh Nam cả.
Thì ra Tô Khánh Nam và Tô Tiểu Linh là anh em họ.
Hắn cũng là anh em họ với Tô Sỹ Hào.
Tô Sỹ Hào lại là bạn tốt của Cố Lăng Kiệt.
Nhà họ đều ở trong khu biệt thự này.
Cái duyên phận kiểu gì thế này!
Cô chỉ là một dân chúng bình thường, không muốn dính dáng gì đến đám con ông cháu cha này.
Sự xuất hiện của Tô Tiểu Linh khiến không khí dịu đi, Tô Khánh Nam ôm lấy vai Bạch Nguyệt, cười một tiếng gian gian: “Không chào chị dâu à?”
“Chị dâu?” Tô Tiểu Linh càng thêm kinh ngạc: “Anh họ, anh kết hôn bao giờ vậy? Cô ta….”
Tô Tiểu Linh chỉ vào Bạch Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Nếu Bạch Nguyệt là vợ của Tô Khánh Nam, thế thì Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt chẳng là gì của nhau cả.
Quả nhiên Cố Lăng Kiệt chỉ giả vờ là có người phụ nữ khác với cô ta mà thôi.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tô Tiểu Linh tốt hẳn lên: “Cô ấy rất xứng với anh, hôm nay bạn trai em tới nhà em ăn cơm, người nhà của anh ấy cũng về rồi, anh, chị dâu với thím cùng đi đi, sau này mọi người sẽ là họ hàng của nhau rồi.”
“Bạn trai? Cố Lăng Kiệt à?” Tô Khánh Nam cười hỏi.
“Anh họ biết rồi mà, em chỉ thích mình anh ấy, bây giờ cũng coi như cầu được ước thấy, anh ấy chấp nhận em rồi.” Tô Tiểu Linh cố ý nói ra trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi những gợn sóng trong mắt.
Cô tưởng rằng mình sẽ không đau buồn.
Dù sao cũng là chính cô đã đẩy Cố Lăng Kiệt ra.
Nhưng biết được anh đã chập nhận Tô Tiểu Linh, còn tới nhà Tô Tiểu Linh ăn cơm, ra mắt bố mẹ, trái tim cô vẫn rất đau đớn.
Cơn đau ấy cứ kéo tới dù cô chẳng hề muốn, cô muốn bản thân mình đừng để tâm tới nó, nhưng lại chẳng thể dối lòng.
“Ừ, thế cùng đi thôi, mọi người cũng nên gặp nhau một chút, rất nhiều thứ từng bị lệch quỹ đạo cũng nên trở về rồi, đúng không, vợ của anh?” Tô Khánh Nam nhìn sâu vào Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt quay sang chỗ khác: “Tôi không muốn đi.”
Đôi mắt của Tô Khánh Nam hiện lên sự nham hiểm: “Không đến lượt em chọn. Có một số người em không thể ngấp nghé được đâu, anh từng cảnh cáo em rồi.”
“Những lời này là sao, cô ta còn ngấp nghé ai? Cô ta không chung thủy trong hôn nhân sao? Tuyệt đối mẹ sẽ không để loại người này trở thành con dâu của mẹ.” Hùng Đại Ninh nhanh nhạy nhận ra.
“Đương nhiên là không có rồi, cô ấy không dám.” Tô Khánh Nam cười tự tin, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt: “Đúng không, Tiểu Nhã.”
Bạch Nguyệt nắm chặt nắm đấm nhìn Tô Khánh Nam.
Hắn như một con dã thú, một loài rắn độc, khiến cô giận dữ đến mức khó thở.
Cô đi gặp bố mẹ của Cố Lăng Kiệt, vậy thì dù cô có ly hôn với Tô Khánh Nam, cô và Cố Lăng Kiệt cũng không thể đến với nhau.
Bố mẹ Cố Lăng Kiệt sẽ không đồng ý.
Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo.
“Khánh Nam, con cứ phải dẫn cả cô ta theo sao? Mẹ sợ mất mặt lắm.” Hùng Đại Ninh nhắc nhở trong sự bất mãn.
“Dù sao vẫn phải gặp. Đi thôi.” Tô Khánh Nam ôm lấy eo Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hất tay hắn ra, nói trào phúng: “Thích sạch sẽ cơ mà? Cẩn thận tay của anh.”
“Dù sao cũng bẩn rồi, không quan trọng.” Tô Khánh Nam trả lời.
Hắn càng ôm chặt cô hơn, kéo cô vào lòng иgự¢ mình.
Sắc mặt của Bạch Nguyệt tái nhợt.
Lúc đẩy Cố Lăng Kiệt ra, cô đã nói mình và chồng rất âи áι.
Tô Khánh Nam bằng lòng phối hợp, cô không thể không làm theo được.
Tô Tiểu Linh quan sát Tô Khánh Nam và Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt có chồng rồi, cô ta không thấy chán ghét mấy nữa.
Tô Khánh Nam chưa từng thất bại trong việc theo đuổi phụ nữ.
Đàn ông càng xấu thì phụ nữ càng thích.
“Cách đây khoảng một trăm mét phía trước, không xa lắm. Bạch Nguyệt, có cơ hội chúng ta cùng đi dạo phố nhé.” Tô Tiểu Linh nói với Bạch Nguyệt, đôi mắt mang theo hàm ý, trông rất đắc chí.
Bạch Nguyệt không để ý tới.
“Linh Nhi nói chuyện với cô mà cô không nghe thấy sao? Gia giáo kiểu gì thế.” Hùng Đại Ninh lên mặt dạy đời.
Bạch Nguyệt cắn chặt hàm răng.
Tô Khánh Nam véo một cái vào lưng cô.
Bạch Nguyệt trợn mắt lườm Tô Khánh Nam.
“Mẹ đang nói chuyện với em đấy, nghe thấy thì trả lời một câu.” Tô Khánh Nam cười uy ђเếק.
Bạch Nguyệt vẫn không nói gì.
Sự phẫn nộ, khó chịu dồn vào tim cô, sắp nổ tung ra rồi.
Bốn người họ vào nhà Tô Tiểu Linh.
Tô Sỹ Hào nhìn thấy Bạch Nguyệt, anh ta rất ngạc nhiên.
“Anh, em giới thiệu với anh, đây là vợ của anh họ, hai người kết hôn rồi.” Tô Tiểu Linh vui vẻ nói.
“Hai người kết hôn rồi à? Mới tổ chức sao?” Tô Sỹ Hào kinh ngạc hỏi Bạch Nguyệt.
“Đã kết hôn ba năm, trước đó giấu mọi người, nhưng giờ cảm thấy không cần thiết phải giấu nữa, anh dẫn cô ấy tới gặp mẹ anh, tiện thể tới ăn nhờ bữa cơm.” Tô Khánh Nam khẽ cười nói.
Tô Sỹ Hào nhìn Tô Khánh Nam, rồi lại nhìn Bạch Nguyệt, cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
“Mọi người ngồi đi, anh còn có chuyện phải xử lí.” Tô Sỹ Hào nói, anh ta vào phòng mình, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt bắt máy: “Tôi đang ở biệt thự bên này rồi, tới ngay đây.”
“Không phải giục anh đến, có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Bạch Nguyệt tới rồi, cô ấy là vợ của Kiệt, anh có biết chuyện này không?” Tô Sỹ Hào nói.
“Biết.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt rất nặng nề.
“Vậy lúc đầu anh và cô ấy giả vờ sao?” Tô Sỹ Hào chẳng hiểu gì cả.
Cố Lăng Kiệt trầm mặc một hồi, hỏi: “Trông cô ấy và Tô Khánh Nam thế nào?”
“Rất lạ, Tô Khánh Nam thì như đang tuyên bố quyền lãnh đạo, nhưng sắc mặt của Bạch Nguyệt lại rất kém, lạnh lùng bài xích sự thân thiết của Kiệt. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chắc không phải chuyện anh đồng ý tới nhà em ăn cơm là có liên quan tới Bạch Nguyệt đấy chứ?” Tô Sỹ Hào càng nghĩ càng thấy không bình thường.
Truyện được cập nhập trên mỗi ngày!
“Cậu đừng bận tâm, vậy đi, tôi tắt đây.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng tắt máy, đôi mắt hiện lên nét thâm trầm.
Phòng khách.
“Lại nói tới cậu con rể này của chị, đúng là xuất sắc hơn người, còn trẻ đã làm thiếu tướng rồi.
Bây giờ còn làm chỉ huy ở bộ đội đặc chủng, trực tiếp quản lí hội ủy quân sự.
Bố cậu ấy là phó tướng, mẹ làm quản lí trong công ty, nghe nói công ty nhà cậu ấy nằm trong top những công ty giàu có nhất.
Trông thằng bé cũng rất ra dáng, đẹp trai vô cùng.
May mà Linh Nhi là thanh mai trúc mã với cậu ấy, nếu không thì làm gì tới lượt Linh Nhi nhà chị.” Mẹ của Tô Tiểu Linh cầm lấy tay Hùng Đại Ninh nói chuyện.
“Vậy lần này em có phúc thật rồi, được nhìn thấy vị chỉ huy tuấn tú ấy.” Hùng Đại Ninh vừa cười vừa nói.
“Đúng rồi, cô con dâu này nhà em là sao vậy? Làm nghề gì, kết hôn khi nào mà em không nói.” Mẹ của Tô Tiểu Linh đánh nhẹ vào Hùng Đại Ninh.
“Là bác sĩ, Kiệt lấy cách đây ba năm, em cũng không biết chuyện, nếu không thì sao em lại đồng ý chứ. Tay chân của cô ta không sạch sẽ, Kiệt mua cho em một chiếc vòng ngọc hơn mười lăm tỷ, cô ta lén đeo lên trước, chị nói xem có buồn nôn không.” Hùng Đại Ninh khinh bỉ nhìn Bạch Nguyệt.
Giọng của bà ta không nhỏ, chắc hẳn tất cả mọi người đều nghe thấy.
Cố Lăng Kiệt vừa bước vào cửa cũng nghe thấy.
Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của anh nhìn về phía Bạch Nguyệt, sau đó lẳng lặng nhìn sang chỗ khác…
Bạch Nguyệt rất mất mặt, hơn nữa lại còn bị Cố Lăng Kiệt nghe thấy.
Nhưng ngẫm lại, nghe thấy thì sao chứ!
Cô đã chẳng có hình tượng tốt gì trước mặt anh rồi.
Cố Lăng Kiệt và người nhà của anh tới, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều đứng lên đón tiếp.
Tô Khánh Nam ngạo nghễ ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Cố Lăng Kiệt, hắn nhếch môi, trông rất biếng nhác.
“Mời mọi người mấy lần rồi, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện, mau ngồi đi.” Bố của Tô Tiểu Linh - Tô Chung bắt tay với Cố Thanh Hùng, nói thân thiện.
“Trước đó cứ bận suốt, vậy nên hôm nay rảnh là phải tới ngay.” Cố Thanh Hùng cười khẽ, nói.
“Thật sự là rất vinh hạnh.” Tô Chung dẫn đường.
Tất cả bắt đầu ngồi xuống.
Mấy người đàn bà gật đầu với nhau xem như chào hỏi.
Trên chiếc bàn tròn lớn, bắt đầu từ vị trí chủ nhà, bên phải lần lượt là Tô Chung, Cố Thanh Hùng, mẹ của Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt, Tô Tiểu Linh, mẹ của Tô Khánh Nam, Bạch Nguyệt, Tô Khánh Nam, Tô Sỹ Hào, mẹ Tô Tiểu Linh, tất cả có mười người.
Sau khi ngồi xuống, Cố Thanh Hùng mới nhìn sang Bạch Nguyệt.
Trước kia ông từng gặp Bạch Nguyệt trong quân khu của Cố Lăng Kiệt: “Cháu là…”
Tô Khánh Nam khoát tay lên vai Bạch Nguyệt, mỉm cười giới thiệu: “Vợ cháu ạ.”
“Ồ.” Cố Thanh Hùng cười sâu xa, nói: “Tốt đấy, tốt đấy.”
Đôi mắt lạnh lùng của Cố Lăng Kiệt liếc về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cụp mắt xuống, cô không nhìn ai cả, cũng không để bất cứ ai nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.
“Bác à, chuyện tuyển bác sĩ bên bộ đội đặc chủng thế nào rồi ạ? Cháu chờ lâu lắm rồi đó.” Tô Tiểu Linh nói nũng nịu, cô ta ôm lấy cánh tay Cố Lăng Kiệt.
Đôi mắt của Bạch Nguyệt hơi lóe lên, nhìn về phía cánh tay của Cố Lăng Kiệt đang bị Tô Tiểu Linh ôm lấy.
Cố Lăng Kiệt không đẩy ra.
Bạch Nguyệt nuốt một ngụm đắng chát.
Nhà của Tô Tiểu Linh mời đầu bếp chuyên nghiệp tới, trợ lí của đầu bếp rót rượu mạnh cho từng người.
“Chuyện này không phải do bác quyết định, còn phải xem ý của Lăng Kiệt nữa, nó là chỉ huy của quân khu đặc chủng, bác không ra lệnh cho nó được.” Cố Thanh Hùng trêu ghẹo nói.
“Lăng Kiệt, con mau xử lí chuyện này luôn đi, sau này có thể ở bên Tiểu Linh hàng ngày, cô nhóc này ngày nào cũng nhắc tới chuyện này với mẹ đấy.” Mẹ của Cố Lăng Kiệt vừa cười vừa nói.
Bạch Nguyệt không khỏi nhìn sang mẹ của Cố Lăng Kiệt.
Mẹ của Cố Lăng Kiệt rất đẹp, quý phái, trang nhã, tóc 乃úi lại, có nét quả quyết, dày dặn của một người phụ nữ mạnh mẽ, đôi mắt lộ vẻ nhanh nhạy và trí tuệ như biết rõ mọi chuyện.
Về mặt ngoại hình, Cố Lăng Kiệt giống mẹ mình nhiều hơn.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt ừm một tiếng, anh nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt không có biểu cảm gì cả.
“Trước khi mọi người tới, chị dâu của bác đã nói bạn trai của Linh Nhi rất xuất sắc, cứ khen không ngớt lời, bây giờ xem ra, quả nhiên là bất phàm hơn người, bác mời cháu.” Hùng Đại Ninh nâng ly về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng nâng ly, đôi mắt anh nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt vẫn cúi đầu, Tô Khánh Nam gặp một miếng thịt bò cho cô.
“Xem chị khen nó kìa, đây là con chị à?” Mẹ của Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Tô Khánh Nam.
“Khánh Nam, giờ nó đang làm phó cục trưởng ở cục vệ sinh, hơi nghịch ngợm chút.” Hùng Đại Ninh nói kiêu ngạo.
“Đúng là thế hệ sau càng ngày càng giỏi nhỉ, trẻ vậy mà đã có thành công lớn thế rồi.” Mẹ của Cố Lăng Kiệt khen ngợi.
“Vẫn còn đang cố gắng ạ, cháu mời dì một ly.” Tô Khánh Nam nói, hắn giơ ly rượu lên uống một ngụm lớn.
“Tính cách thằng bé này được đó, chị thật có phúc, nhìn là biết tình cảm giữa hai mẹ con rất sâu đậm.” Mẹ của Cố Lăng Kiệt cũng uống một hớp rượu, sau đó hơi nhíu mày: “Ông Tô này, nồng độ cồn của rượu này không thấp đâu, ông không sợ tôi uống nhiều rồi say khướt ở nhà ông à.”
“Sao tôi lại sợ bà say chứ, có ông Cố nhà bà ở đây, ông ấy còn trẻ lắm, thừa sức trị bà.” Tô Chung cười trêu ghẹo.
“Có phải tôi không trị được đâu, không dám trị ấy chứ, sếp Tống mà ra uy thì xui cho tôi rồi.” Cố Thanh Hùng cười dịu dàng nhìn mẹ Cố Lăng Kiệt – Tống Tâm Vân.
“Ôi ôi ôi, hai người còn tình tứ với nhau ở đây nữa, có xấu hổ không hả, nào, cùng nhau uống một ly.” Mẹ của Tô Tiểu Linh nói, bà ta cầm ly rượu lên.
Bạch Nguyệt cũng uống một ngụm theo mọi người.
Không biết loại rượu này là của nhãn hiệu nào, quá cay, cô không thích.
Mỗi người nói một câu, ai nấy trò chuyện rất vui vẻ.
Cô thì ngược lại, chẳng hề nói năng gì, không hợp với không khí rầm rộ của bữa tiệc này.
Sau khi uống mấy ngụm rượu, cảm thấy ngà ngà, cô nhìn sang Cố Lăng Kiệt, vừa hay ᴆụng phải ánh mắt của anh, cô vội quay sang nơi khác.
truyện được cập nhập trên!
Tô Khánh Nam bỗng cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô.
Tô Khánh Nam đã uống không ít, mùi rượu nồng nặc ập vào mũi cô.
Bạch Nguyệt ngẩn người ra, cô không thích bị hắn ᴆụng vào, nhưng dưới tình cảnh này, cô lại không thể làm gì được.
Tô Khánh Nam nhếch miệng, hắn bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt hơi mê ly, hắn nâng cằm cô lên, bờ môi từ từ áp sát lại.
Động tác này của hắn khiến những người khác chú ý tới.
Bạch Nguyệt nắm chặt bàn tay.
Né tránh, hay là tiếp nhận?
Đầu óc cô rối bời, không thể quyết định ngay được.
“Hai người tình cảm ra phết nhỉ.” Tô Sỹ Hào lên tiếng, ngăn chặn cái hôn của Tô Khánh Nam.
“Những người phụ nữ khác dù có tốt thì cũng kém vợ mình, suy cho cùng thì họ đều là của người khác, chỉ có vợ là của mình thôi.” Tô Khánh Nam giơ ly rượu lên cụng với Tô Sỹ Hào.
Hắn uống một hơi cạn sạch.
Tô Tiểu Linh cười, anh họ thật biết cách theo đuổi phụ nữ.
Cô ta nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “ Lăng Kiệt, vào phòng em một chút, em có đồ tặng anh.”
Cố Lăng Kiệt nghiến chặt răng, sắc mặt xanh mét, đôi mắt thâm trầm ẩn chứa sự giận dữ, nanh đứng lên đi theo Tô Tiểu Linh.
“Con nhóc này, thật không biết xấu hổ là gì, chưa kết hôn mà đã dẫn người ta vào phòng rồi.” Mẹ Tô Tiểu Linh nói một cách bất đắc dĩ.
“Có sao đâu, dù sao thì chúng cũng sẽ lấy nhau, quan hệ sớm hay muộn thì cũng thế cả thôi. Hơn nữa Lăng Kiệt cũng không còn bé bỏng nữa, sức sống dồi dào, có nhu cầu mà.” Tô Chung bao che cho con.
Trái tim Bạch Nguyệt thắt lại, như bị thứ gì đó Ϧóþ nghẹt, sự chua xót dần ngấm cả vào máu cô.
Cô uống một hớp rượu, định để vị cay, vị chát làm tê liệt dòng suy nghĩ của mình.
“Được thôi, ông Tô đã nói vậy rồi thì tôi cũng không dài dòng nữa, hay là chúng ta chọn luôn ngày cưới đi.” Cố Thanh Hùng nói.
Bạch Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, có gì đó dâng lên cổ họng, cô che miệng lại: “Xin lỗi, cháu đi một lát ạ.”
Bạch Nguyệt xông vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương. Đôi mắt cô đỏ bừng, nó cứ dần nhòa đi, chẳng thể khống chế nổi nữa, nước mắt cô tràn mi mà ra…