Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Lưu San liền vội vàng hỏi: “Cô ta đồng ý rồi?”
Bạch Nguyệt gật đầu, “Cô ta đồng ý rồi, đối với cô ta mà nói cũng chẳng có hại gì, cô ta sẽ đồng ý thôi.”
“Thật tốt quá, giờ chỉ đợi cô ta lấy được chứng cứ, sau đó cậu có thể ly hôn với Tô Khánh Nam rồi, tớ sẽ đợi uống rượu mừng của cậu với Cố Lăng Kiệt.” Lưu San cảm thấy vui mừng cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không nói gì, cô đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.
Mưa, vẫn đang tí tách rơi, đúng như tâm trạng của cô lúc này.
*
Hai giờ sáng.
Tô Khánh Nam đi từ trong sở cảnh sát ra, Hùng Đại Ninh mặc chiếc váy dài màu đen, đội mũ, lớp voan mỏng trên mũ che đi khuôn mặt.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mẹ gọi điện cho cục trưởng của bọn họ thì họ bảo là quân khu ra lệnh bắt, tại sao quân khu lại muốn bắt con?” Hùng Đại Ninh không giữ được bình tĩnh.
Tô Khánh Nam nhếch miệng, lạnh lùng nhìn về phía trước, “Nếu Cố Lăng Kiệt đã muốn chơi, vậy thì con sẽ chơi với hắn ta đến cùng.”
“Sao Cố Lăng Kiệt lại muốn chơi con?” Hùng Đại Ninh mất bình tĩnh, mở to con mắt, “Chuyện giữa con và Bạch Nguyệt là thật đúng không?”
“Chuyện này để con xử lí. Mẹ không cần quan tâm.” Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.
“Sao mẹ có thể không quan tâm được chứ, đến tổng thống cũng phải kiêng nể thế lực nhà họ Cố vài phần, con đừng chọc giận cậu ta nữa, cậu ta muốn Bạch Nguyệt thì con cứ thuận nước giong thuyền đi, tặng Bạch Nguyệt cho cậu ta, dù sao thì người phụ nữ đó cũng không trong trắng gì, con đừng quên là ba năm trước cô ta đã từng bị người khác cưỡng ђเếק.” Hùng Đại Ninh tức giận nói.
“Con có thể không cần Bạch Nguyệt, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác ςướק mất, đây là hai chuyện khác nhau, tổng thống sợ nhà họ Cố, nhưng con không sợ.” Tô Khánh Nam nói một cách ngạo mạn.
“Khánh Nam, mẹ lo cho con, con đừng làm những chuyện mẹ lo lắng nữa được không, mong là bố con trên trời có linh.” Hùng Đại Ninh nói với giọng khẩn cầu.
“Con không thể không có khí phách thế được, con biết mình nên làm gì, muộn lắm rồi, mẹ về nghỉ sớm đi, còn không nghỉ ngơi nữa mẹ sẽ già đấy.” Tô Khánh Nam nở nụ cười ma mị đáp lại.
“Khánh Nam.” Hùng Đại Ninh vẫn định nói gì đó nữa.
Tô Khánh Nam mỉm cười, ôm vai bà ta, “Được rồi, đại mỹ nhân của con, con ở trong tối, không công khai đấu lại với anh ta được chưa?”
“Ly hôn sớm đi, Hình Bắc Xuyên còn đang đợi con đến tiếp cận kìa!” Hùng Đại Ninh nhắc nhở hắn.
Đôi mắt Tô Khánh Nam bỗng trùng xuống, trong mắt hắn lướt qua tia ảm đạm. “Con đưa mẹ về trước.”
“Không cần đâu, có người đưa mẹ về rồi, con về nghỉ ngơi sớm đi, con không thấy xót bản thân mình nhưng mẹ thấy xót lắm.” Hùng Đại Ninh bất đắc dĩ nói, bà ta cau chặt lông mày lại.
Bà ta thật sự không muốn Bạch Nguyệt làm hại đứa con trai này của mình nữa.
*
Tô Khánh Nam vừa về đến nhà, Hình Cẩm Nhi đã liền nhào vào lòng hắn, “Khánh Nam, em còn tưởng hôm nay anh sẽ không về cơ, em đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Tâm trạng của Tô Khánh Nam không được tốt cho lắm, hắn ôm lấy eo Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi không mặc quần áo, trông cô ta xinh đẹp y như con rắn nước vậy.
“Đừng nghịch nữa, anh hơi mệt, anh đi tắm đây.” Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
“Em đi xả nước giúp anh, hầu hạ anh tắm nhé.” Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói, sau đó đẩy cánh cửa nhà tắm ra, bật đèn lên rồi xả nước.
Tô Khánh Nam tháo cà vạt ra, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng của Bạch Nguyệt, con ngươi của hắn bỗng híp lại một cách ma mị, hắn bật cười thành tiếng, trong mắt bỗng cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đẩy cửa nhà tắm rồi đi vào.
Trong nhà tắm đều là hơi nước, sương mù giăng kín như chiếc khăn voan mỏng.
Hình Cẩm Nhi đứng dậy khỏi bồn tắm, trên người bao nhiêu là bọt nước che đi vùng kín càng khiến cho người ta phải mơ mộng.
Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Hình Cẩm Nhi, hắn híp chặt mắt lại.
Hắn đang nghĩ Hình Cẩm Nhi trông cũng giống Bạch Nguyệt thật, nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn Hình Cẩm Nhi trông như một tiên nữ trong sáng thoát tục, nhưng trên thực tế mấy năm nay cô ta ở nước ngoài phát sinh quan hệ với ai, loạn đến mức nào? Dùng từ xe buýt để hình dung về cô ta cũng chẳng có gì là quá đáng.
Còn Bạch Nguyệt thì sao, trông rất thanh đạm, bởi vì vết thương trong lòng cô, cô dè dặt và thận trọng hơn những người bình thường, cô sẽ không dễ dàng đón nhận ai vào trong tim mình, nhưng một khi đã vào được, cô sẽ cho đi tất thảy, kể cả mạng sống, ví dụ như sự tồn tại của Lưu San chính là một ngoại lệ với Bạch Nguyệt.
Ba năm nay, hắn cho cô một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhưng cô lại trước sau như một.
Hắn vô cùng yên tâm về cô, có đôi lúc lại là thương hại, có lúc lại còn là căm hận.
Hắn căm hận vì cô bị người ta ςướק mất, hắn chỉ trói buộc được cô mà thôi, còn cô lại bị mất đi lần đầu tiên.
Anh cũng căm hận tại sao cô lại tốt đẹp, thanh lãnh, cao ngạo, dứt khoát đến vậy chứ.
Nếu không phải vì sự thù hận ấy trong lòng hắn thì liệu hắn sẽ yêu Bạch Nguyệt chứ?
“Khánh Nam, em xả nước cho anh xong rồi đấy.” Hình Cẩm Nhi nũng nịu nói.
Tô Khánh Nam tâm trạng bực dọc, bước vào trong bồn tắm, Hình Cẩm Nhi chủ động hôn hắn, hai người lại dây dưa triền miên trong bồn tắm.
Thế nhưng hắn lại không được tập trung lắm, không biết tại sao lại cảm thấy có chút vô vị, cuối cùng vẫn là cho ra trong miệng Hình Cẩm Nhi.
Hình Cẩm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, nhìn lên phía trên bồn tắm, ở đó có chiếc camera ẩn mà cô ta đặt ở đó.
Rất nhanh thôi, Bạch Nguyệt sẽ nhìn thấy cảnh cô ta và Tô Khánh Nam âи áι với nhau.
Cô ta không thể chờ được mà cho Bạch Nguyệt xem luôn, dù sao thì Bạch Nguyệt cũng chỉ dám giấu kỹ đi thôi chứ sẽ không dám cho lên mạng đâu.
“Khánh Nam, anh có yêu em không?” Hình Cẩm Nhi vòng tay lên cổ Tô Khánh Nam.
“Đương nhiên rồi.”
“Em cũng yêu anh, ly hôn với Bạch Nguyệt đi, như vậy chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ngày ngày ở bên nhau rồi.” Hình Cẩm Nhi cười dịu dàng.
Tô Khánh Nam ôm eo Hình Cẩm Nhi nhưng không nói gì, chỉ hôn quyết liệt lên môi cô ta, “Ngoan nào, anh mệt rồi, ngủ cùng anh một lúc nhé.”
“Ừm.”
Nửa đêm, Bạch Nguyệt tỉnh giấc, lúc tỉnh dậy, gối cô đã ướt đẫm cả.
Cô mơ thấy mình lúc nhỏ.
Giấc mơ ấy khiến cô nhớ lại hồi mình còn nhỏ.
Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện thì cô đã thấy mẹ mình cả ngày đều là lấy nước mắt rửa mặt.
Mẹ cô lúc đó thần kinh đã bắt đầu không ổn định, bà thường hay đánh cô.
Sau đó, mẹ cô ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hình trong nỗi tuyệt vọng.
Hai mẹ con họ ở trong nhà trọ, ngày tháng trôi qua ngày một khó khăn.
Có một hôm, mẹ cô bỏ thuốc ngủ vào trong sữa cho cô uống, sau đó cô ngủ tђเếק đi.
Mẹ cô xả nước trong bồn tắm, sau đó đặt cô vào trong bồn, rồi cứa cổ tay cô.
Mẹ cô cũng cứa cổ tay rồi nằm vào trong bồn tắm cùng cô.
Mẹ cô có lẽ vẫn có chút không nỡ nên không cứa cổ tay cô quá sâu.
Lúc cô tỉnh lại đi ra ngoài nhưng không biết nên đi đâu? Nên đi tìm ai?
Không còn mẹ nữa thì sau này cô phải sống sao đây?
Cô quay lại bồn tắm, ôm lấy người mẹ đang hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, cô cũng không biết là đã được ai cứu nữa.
Mẹ cô thì bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn cô thì ở trong cô nhi viện suốt mười năm liền.
Mười năm sau, mẹ cô ra khỏi bệnh viện tâm thần và đến đón cô về, bà bắt đầu chăm sóc cô.
Thực ra cô biết rằng mẹ cô rất tốt với cô, chỉ là trong lòng bà rất đau khổ mà thôi.
Cô lên đại học nhưng không có tiền, mẹ cô liền quỳ trên đường.
Trời lạnh như vậy, mẹ cô quỳ đến nỗi đến lúc đi ngủ mà đầu gối còn đau đến run lên, tất cả cũng chỉ vì tiền học phí của cô.
Thế nhưng là tình yêu đầu, nên đã khiến cô bị mê muội cả đầu óc, toàn tâm toàn ý mà lao vào.
Cho đến khi, tình nhân của Tô Khánh Nam bắt cóc cô.
Cô còn biết, là do Tô Khánh Nam cố ý sắp đặt.
Cô nhìn thấy Tô Khánh Nam cùng với tình nhân của hắn làm chuyện đó.
Cô đau đến không thể thở nổi, cảm giác đó, sống không bằng ૮ɦếƭ.
Vào cái ngày tuyệt vọng đó, cô còn bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.
Cô đã buộc Tô Khánh Nam phải kết hôn rồi.
Thà nói là ép buộc, hoặc là, Tô Khánh Nam sớm đã chuẩn bị địa ngục đợi cô nhảy vào rồi.
Cô đã nhảy vào trong địa ngục đó y như mong muốn của hắn.
Cô không dám tin tưởng vào tình yêu.
Nếu như chưa từng yêu, thì đã không bị tổn thương nghiêm trọng như vậy rồi.
Mẹ cô, cô, không phải chính là một cái gương tày liếp sao?
“Tiểu Bạch, sao vậy?” Lưu San nghe thấy tiếng khóc của Bạch Nguyệt, đẩy cửa ra, đi vào.
“Không sao, gặp ác mộng thôi.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói, không muốn Lưu San lo lắng, co người vào trong chăn.
“Tớ ở cùng cậu nhé.” Lưu San vén chăn lên, nằm cạnh Bạch Nguyệt, ôm lấy cô từ phía sau.
Bạch Nguyệt vỡ òa nước mắt.
Cô không phải là không có gì cả, cô còn có bạn bè.
Lưu San cảm nhận được cơ thể của Bạch Nguyệt đang run lên, trong lòng cô ấy cũng rất buồn, mắt đỏ ửng lên, “Tiểu Bạch, xin lỗi, đều tại tớ không tốt.”
Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay người lại, nhìn Lưu San. “Chuyện không liên quan đến cậu, chỉ là tớ nhớ lại chuyện trước đây của tớ.”
“Sau này sẽ tốt thôi, đợi sau khi cậu ly hôn, là có thể vui vẻ ở bên Cố Lăng Kiệt rồi.” Lưu San nói để trấn an cô.
“Lưu San, nếu như thật sự muốn tốt cho tớ, thì đừng tác hợp cho tớ và Cố Lăng Kiệt nữa.” Bạch Nguyệt nói một cách vô cùng nghiêm túc.
“Vì sao? Tớ thấy mọi mặt của anh ta đều tốt, gả cho anh ta, cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn nhiều.” Lưu San thấy không hiểu nổi nên hỏi cô.
“Mẹ tớ khi còn trẻ là một mỹ nhân, vô cùng vô cùng đẹp, đẹp khuynh nước khuynh thành mà trong thi ca vẫn nói đến chính là nói kiểu người giống như mẹ tớ vậy, bà là cô nhi, thế nhưng rất thông minh, khi còn trẻ bà đi làm bảo mẫu cho nhà giàu, đã khiến cho cậu chủ của nhà giàu đó yêu say đắm bà, thành công trở thành vợ của ông ta.
Thế nhưng, thân phận, thói quen, địa vị, cùng với địa vị của cậu chủ đó ngày càng cao, tất cả những điều này đã trở thành chướng ngại giữa hai người họ.
Mẹ tớ rất yêu cậu chủ nhà giàu đó, cậu chủ nhà giàu đó thì có lí tưởng của bản thân. Khát vọng, đi vào con đường làm quan.
Mẹ tớ đã cảm nhận được sự khủng hoảng, bà không thân phận, không bối cảnh, không mối quan hệ, chỉ có thể dùng tình yêu của bản thân để ràng buộc.
Một lần, hai lần, ba lần, bà thắng rồi, thế nhưng, có thể thắng được bao nhiêu lần chứ.
Cậu chủ nhà giàu đó đã gặp được một người phụ nữ thích hợp với ông ta ở bên ngoài, người phụ nữ đó mới là môn đăng hộ đối với vị cậu chủ nhà giàu đó, bọn họ có lí tưởng hoài bão giống nhau, điều quan trọng hơn nữa đó là, người phụ nữ đó có bối cảnh, có thế lực, có thể giúp vị cậu chủ nhà giàu đó thăng tiến thêm nữa.
Cho nên, cuối cùng cậu chủ nhà giàu đó đã vứt bỏ tình yêu của ông ta và mẹ tớ, đưa ra một nhát dao tàn nhẫn.” Bạch Nguyệt lặng lẽ rơi nước mắt nói.
“Người với người không giống nhau, tớ thấy Cố Lăng Kiệt không phải hạng người như thế.” Lưu San nói.
“Tớ tin cậu chủ nhà giàu đó đã từng yêu mẹ tớ, nếu không, cũng sẽ không bất chấp sự phản đối của gia đình mà cưới mẹ tớ, thế nhưng, tình yêu sốc nổi đó, sẽ chẳng thể tồn tại được cả một đời, tớ với Cố Lăng Kiệt có tính là gì, chỉ là quen biết được hơn một tháng, cảm xúc mãnh liệt đến càng nhanh, thì mất đi cũng càng nhanh, tớ thực sự không muốn yêu một cách điên cuồng nữa, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình yên, ít nhất, như vậy sẽ không khiến trái tim chịu tổn thương nữa.” Bạch Nguyệt nói một cách lý trí, rồi sụt sịt mũi.
Lưu San liền im lặng.
Cô ấy cũng không biết nên nói gì tiếp mới phải.
Những chuyện trước đây này Bạch Nguyệt chưa từng nói.
Ai cũng không biết trong lòng Bạch Nguyệt đã che giấu bao nhiêu chuyện, cũng không biết một mình cô đã phải hứng chịu bao nhiêu đau đớn rồi.
“Tớ biết rồi, bất kể cậu đưa ra quyết định gì, tớ đều ủng hộ, từ giờ trở đi, tớ sẽ không tự làm theo ý mình nữa, xin lỗi, tiểu Bạch.” Lưu San nói một cách nghiêm túc.
“Tớ sẽ không bao giờ trách cậu đâu, tớ biết, cậu đều là vì muốn tốt cho tớ mà.” Bạch Nguyệt nhoẻn miệng cười, cây hoa lê đó, trắng nhợt, nhưng người khác lại bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó.
Lưu San hít sâu một hơi.
Cô ấy thấy những điều tiểu Bạch phân tích cũng đúng.
Cô ấy chỉ là thấy Cố Lăng Kiệt tốt, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nhiều chuyện về bối cảnh như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, hưởng thụ được những điều vẻ vang lớn lao bao nhiêu, thì bắt buộc phải trải qua những gièm pha và tổn thương lớn bấy nhiêu.
Có thể có bao nhiêu người chịu đựng được tổn thương chứ.
Trong một đêm, bản thân cô ấy dường như cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã học được không ít điều từ Bạch Nguyệt.
Khi trời gần sáng, mưa bão cuối cùng cũng đã ngừng.
Bạch Nguyệt và Lưu San cũng đã ngủ tђเếק đi, mãi đến khi đồng hồ báo thức của Bạch Nguyệt reo lên.
Đầu cô đau kinh khủng, thiếu ngủ một cách trầm trọng, thế nhưng, có làm sao, thì cũng phải đi làm.
Bạch Nguyệt ấn tắt đồng hồ báo thức, nhìn Lưu San vẫn đang ngủ say một chút, rồi rời khỏi giường.
Đánh răng, rửa mặt, đến nhà bếp nấu cháo trắng, tráng hai quả trứng.
Cô còn ra ngoài mua hai Ⱡồ₦g bánh bao hấp, rồi trở về.
Lưu San cũng đã thức dậy, gãi gãi đầu tóc rối tung rối mù, “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ 30 rồi, dậy đúng lúc ăn sáng, ăn xong rồi đi làm cùng nhau.” Bạch Nguyệt khẽ cười nói, ngữ khí rất dịu dàng, giống như sự đau đớn đêm hôm qua chưa từng có vậy.
“Tiểu Bạch, cậu thật sự quá tốt mà, tớ yêu cậu ૮ɦếƭ mất, cả đời này cậu không cần phải kết hôn nữa, sống với tớ luôn đi.” Lưu San vừa cười vừa nói.
“Mau đi đáng răng chải đầu đi.” Cô đặt bánh bao hấp lên bàn, rồi đi vào bếp múc cháo.
Điện thoại reo lên, cô nhìn là Hình Cẩm Nhi đang gọi điện đến, liền nghe máy.
“Bạch Nguyệt, đồ cô cần tôi đã làm xong rồi, đã gửi vào e-mail của cô, cô xem xem đã nhận được chưa, chuyện tiếp theo, tôi mong cô đừng làm tôi thất vọng, sớm ly hôn đi.” Hình Cẩm Nhi nói một cách đắc ý.
Bạch Nguyệt đặt cháo lên bàn ăn, cô mở máy tính ra, đã nhìn thấy video mà Hình Cẩm Nhi gửi đến.
Hình Cẩm Nhi còn rất biết tính toán, làm mờ đi mặt cô ta và những bộ phận nhạy cảm.
Tô Khánh Nam lại rất rõ nét, đoạn đối thoại cũng rất rõ ràng.
Ba năm trước, khi cô nhìn thấy đoạn video như thế này, nghe thấy đoạn đối thoại như thế này, sẽ thấy buồn, đau lòng và không cam lòng.
Bây giờ, chỉ thấy được giải thoát.
Cô đối với Tô Khánh Nam, đã hoàn toàn buông tay rồi.
Không hề để ý một chút nào, cũng không hề đau đớn một chút nào.
Bạch Nguyệt sao đoạn video đó ra thành mấy bản, một bản trong đó, thì lưu trong điện thoại của mình, từng bước từng bước bắt đầu phản kích!