“Anh không ra bên trong đâu, em đừng uống thuốc, uống thuốc hại người. Nếu có thật thì đằng nào anh cũng lấy em, chúng mình sinh ra thôi.” Cố Lăng Kiệt nói chắc nịch, hôn cô từng chút từng chút một.
Bạch Nguyệt rất đề phòng chuyện này: “Vậy thì đợi kết hôn rồi hẵng sinh.”
“Được.” Cố Lăng Kiệt nhìn ra được vẻ quật cường của cô, nghĩ cho cơ thể của cô, sau cùng anh vẫn lấy bao cao su trên tủ đầu giường.
Hành động chu đáo của anh khiến Bạch Nguyệt rất cảm động.
Cho nên cô hăng hái, quấn lấy vòng eo cường tráng của anh, kéo xuống bên cạnh mình.
Cố Lăng Kiệt không phải người chỉ biết hưởng thụ cho riêng mình, theo dõi sát sao biểu cảm của cô, quan sát từng thay đổi nhỏ nhặt nhất. Sau cùng anh hôn lên môi cô, dịu dàng đến mức cô gần như chìm đắm trong sự dịu dàng của anh...
Sáng sớm hôm sau.
Họ dậy sớm, dùng bữa sáng ở nhà hàng bên cạnh.
“Thủ trưởng, hôm qua tôi trộm được tư liệu của thôn Đường Tiền, quả thực có một trăm lẻ tám người.” Trần Trí báo cáo.
“Hoặc một trăm lẻ tám người ૮ɦếƭ là báo cáo giả, hoặc có thể có người không phải dân thôn Đường Tiền. Bây giờ chúng ta đã biết thôn Đường Tiền vẫn có người sống, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ xuất phát tới thôn đó, xem tình hình thế nào đã.” Cố Lăng Kiệt nói.
Họ ăn sáng xong là xuất phát ngay, lái xe tới chỗ không thể lái thêm được nữa thì đi bộ vào.
Trần Trí và Cố Lăng Kiệt mỗi người xách một ba lô to, Bạch Nguyệt tự đeo ba lô của mình.
Vừa khéo làm sao, cô đi giày thể thao, có thể đồng hành cùng hai người họ.
Chưa được bao lâu đã không còn đường, một ngọn núi to trước mặt chắn hết lối bước của họ.
Cố Lăng Kiệt nhìn bản đồ lần nữa.
“Sao thế?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày: “Trên bản đồ không có ngọn núi này.”
“Ủy ban trấn này đến cả bản đồ cũng làm giả được thì đúng là không thứ gì không làm giả được.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ.
“Trước tiên phải đi vòng qua ngọn này nào xem thế nào đã.” Cố Lăng Kiệt quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, “Nguyệt, em theo Trần Trí lên xe trước, một mình anh qua đó tìm kiếm thử.”
“Không cần lo cho em, em là dân phượt, thường xuyên tham gia mấy hoạt động leo núi, tuy rằng không so được với các anh, nhưng cũng không có vấn đề gì.” Bạch Nguyệt muốn tác chiến cùng anh.
“Được, đi cùng nhau thôi.”
Ngọn núi này cao hơn tưởng tượng của họ, trèo qua một ngọn hóa ra còn một ngọn nữa.
Sau khi leo một hơi hết ba ngọn núi, cuối cùng, khi đã lên đến đỉnh, họ nhìn thấy một thôn nhỏ tọa lạc giữa quần sơn.
“Thôn kia chính là thôn Đường Tiền à?” Bạch Nguyệt nhìn về phía thôn núi tọa lạc cách đó không xa.
“Không biết nữa, trên bản đồ không có thôn này, chúng ta qua đó xem thử.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng bảo.
Ba người họ từ trên đỉnh núi trèo xuống.
“Thôn này đúng là cách biệt với thế giới, người ngoài không vào được mà người trong núi cũng khó ra ngoài, nếu như trong này mắc phải dịch bệnh truyền nhiễm gì quả thực không thể lây nhiễm ra bên ngoài được.” Bạch Nguyệt nhìn xung quanh rồi nói.
Cố Lăng Kiệt giẫm lên một tấm gỗ, tấm gỗ này đã bắt đầu mục nát rồi.
Loáng thoáng có thể nhìn ra ba chữ “thôn Đường Tiền” trên tấm gỗ mục nát.
“Chúng ta tìm thấy rồi.” Cố Lăng Kiệt đưa mắt nhìn một vòng.
Vì không có ai canh tác trong thời gian dài nên khu vực vốn là ruộng đồng đã mọc đầy cỏ dại.
Đến cả vách tường trong phòng ốc cũng phủ đầy rêu phong, cả thôn yên tĩnh đến mức kỳ dị.
“Thật sự không nhìn ra có chút hơi người nào ở thôn này. Một trăm lẻ tám thôn dân được an táng ở đâu rồi nhỉ?” Trần Trí hỏi đầy hoài nghi.
Bạch Nguyệt chỉ về phía chân núi.
Trần Trí nhìn theo hướng chỉ của cô.
“Họ không có mộ phần riêng biệt, có thể chỉ đào một cái hố lớn, sau đó tẩm xăng lên, toàn bộ một trăm lẻ tám người được an táng cùng một chỗ, thậm chí không có cả bia mộ.” Bạch Nguyệt lên tiếng giải thích với vẻ thương cảm.
“Sao cô biết họ được an táng dưới chân núi, cô biết về phong thủy à?” Trần Trí băn khoăn.
“Tôi không biết, nhưng mẹ tôi thích những thứ này, mẹ thường bảo tôi đọc Kinh Dịch cho bà nghe, nơi này núi vây bốn bề, thôn này tọa lạc ở phía Đông. Vì một trăm lẻ tám thôn dân này tự sát tập thể, người xử lý những thi thể đó sẽ không giúp họ chọn mộ phần riêng mà dùng ngay khu vực phụ cận, nhưng họ cũng lo rằng sau khi một trăm lẻ tám thôn dân ૮ɦếƭ, oán khí không tan hết được, nên nơi an táng không được quá qua loa. Hướng về phía Nam, tựa lưng núi, mặt hướng hồ.” Bạch Nguyệt chỉ vào một cái hồ: “Mộ phần chắc hẳn ở đó, phía Bắc tựa vào núi, hướng về phía Nam, nhằm vào hướng của hồ nước.”
Trần Trí cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Két một tiếng.
Anh chàng run lên cầm cập, nhìn Cố Lăng Kiệt bước vào một gian nhà.
“Thủ trưởng, khi nào mở cửa anh phải thông báo trước một tiếng chứ, sợ ૮ɦếƭ đi được.” Trần Trí theo Cố Lăng Kiệt đi vào trong.
Mùi ẩm mốc trong căn nhà lâu ngày không có người ở xộc thẳng vào mặt, cùng với đó là cảm giác âm u rợn người.
Bạch Nguyệt nhìn về phía chiếc bàn.
Trên bàn đặt một ấm trà, vài chiếc chung nhỏ, trong đó có một chung có nước.
Trần Trí vì quá sợ mà đồng tử mở to, chỉ vào chung trà trên bàn: “Cái chung nhỏ thế này sao có thể có nước được? Một tí tẹo nước như thế, một tuần là khô rồi, có quỷ.”’
Bạch Nguyệt nhớ tới câu chuyện về con tàu ma.
Có rất nhiều con tàu ma trôi dạt trên biển, trông bề ngoài thân tàu vừa mục vừa nát, như thể con tàu đó đã trôi dạt vài trăm năm rồi.
Nhưng khi thủy thủ lên tàu thì lại thấy có cà phê vừa mới rót, còn tỏa hơi nóng, nên nói rằng quỷ hồn của các thủy thủ vẫn còn ở đây.
Mọi người thường bảo đó là những con tàu ma.
Thôn nhỏ này tản ra mùi của u hồn.
Cố Lăng Kiệt mở nắp ấm trà, phát hiện bên trong có nước.
“Trần Trí, đi vào bếp xem xem có đồ ăn gì không?” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
Anh và Bạch Nguyệt đi vào bếp.
Trên giường có một chiếc chăn.
Chăn được gấp chỉnh tề vuông vắn như một miếng đậu hũ.
Cố Lăng Kiệt tìm thấy một sợi tóc trên gối đầu.
Trần Trí xông vào phòng, mặt xám như tro tàn: “Trong bếp đúng là có đồ ăn, cháo trắng, trong hũ gạo còn gạo, có quỷ đấy.”
“Trần Trí, cậu bình tĩnh đi, đây không phải quỷ, mà là có người sống ở nơi này, hơn nữa còn là phụ nữ.” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh phân tích.
“Em nghĩ chắc đây là nguyên nhân tại sao có người nói nhìn thấy quỷ ở nơi này rồi!” Bạch Nguyệt đồng tình với ý kiến của Cố Lăng Kiệt.
“Sao hai người đoán là người được? Có lẽ là quỷ thật. Nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi, ai lại sống ở đây chứ!” Trần Trí vô cùng mất bình tĩnh.
“Nơi này không được mở mang khai thác, đường đi vẫn là đường đất, cộng thêm việc không có ai ghé tới, cho nên vết chân trên đường vô cùng rõ ràng, nếu là quỷ, không có chân mới đúng.”
Qua một hồi phân tích của Cố Lăng Kiệt, Trần Trí phát hiện ra trên mặt đất thực sự có rất nhiều dấu chân nhỏ.
“Trần Trí, cậu tới phần mộ xem có manh mối gì không. Chú ý an toàn.” Cố Lăng Kiệt dặn dò.
“Vâng.” Trần Trí đi tới bên hồ mà mặt mũi trắng bệch.
Cậu là lính đặc chủng, không thể nói câu tôi không dám được.
Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt kiểm tra trong phòng.
Đột nhiên, trong mắt Cố Lăng Kiệt lóe lên một tia sáng, anh phát giác, đẩy cửa sổ ra phát hiện bóng phụ nữ vụt qua trước mặt.
Cố Lăng Kiệt mở to mắt, sâu trong đáy mắt hiện ra vẻ chấn động và sắc bén, không buồn nghĩ ngợi gì đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Bạch Nguyệt nhảy ra cửa sổ, nhìn Cố Lăng Kiệt đã biến mất trong tầm mắt cô.
Rốt cuộc anh đã nhìn thấy thứ gì?
Bạch Nguyệt không muốn cản trở họ.
Hai người kia đều không có ở đây, một mình cô tìm kiếm trong phòng.
Trong phòng chẳng có vấn đề cả.
Cô quay trở lại phòng ngủ.
Lật tìm bốn xung quanh.
Cô ngồi thụp xuống, nhìn về phía gầm giường.
Gầm giường tối đen như mực, chẳng nhìn rõ gì hết.
Bạch Nguyệt dùng đèn pin rọi xuống gầm giường.
Cô phát hiện ra bên dưới chiếc giường này có một mặt sàn.
Khi gõ lên đó, nó phát ra tiếng cộc cộc cộc.
Bạch Nguyệt thoáng cảm thấy phấn khích.
Nếu đã có đường hầm, chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới.
Cô lật mặt sàn đó lên, phát hiện bên trong có một cầu thang dẫn xuống.
Cô không dám xuống vì lo bên trong sẽ có thứ gì đó làm hại người.
Cô muốn canh chừng, đợi cho Cố Lăng Kiệt và Trần Trí quay lại rồi mới vào.
Đợi chờ được chừng mười mấy phút thì có một bóng người nhảy vào.
Bạch Nguyệt nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.
Người phụ nữ này nhướn mày, liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, rồi lia sang đường hầm, cô ta ra lệnh: “Bước vào.”
Bạch Nguyệt không muốn vào đó.
Người phụ nữ móc ra một khẩu súng ngắn: “Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu như súng ςướק cò thì đừng trách tôi.”
Bạch Nguyệt nhìn khẩu súng trong tay cô ta, sau đó đành phải bước vào.
Người phụ nữ kia giật lấy điện thoại của Bạch Nguyệt, nhét vào túi quần.
Cô ta trói Bạch Nguyệt vào cọc gỗ, dùng dây cao su bịt miệng cô.
Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Bạch Nguyệt nhìn thấy cô ta nhét vào ba lô mấy trăm triệu tiền mặt, thêm vài khẩu súng và vài bộ quần áo đơn giản.
Cô ta nhanh nhẹn đeo ba lô lên người rồi nhìn về phía Bạch Nguyệt.
“Nhìn từ quần áo, ánh mắt và tính cách, cô không phải quân nhân.” Người phụ nữ kia phán đoán.
Bạch Nguyệt chỉ nhìn cô ta chứ không nói gì.
Người phụ nữ kia nhếch môi: “Bốn năm trước tôi đến đây, tình cờ gặp được Đường Tiến Công, Đường Tiến Công là con trai của trưởng thôn, người duy nhất còn sống sót của thôn Đường Tiền. Nói ra cũng trùng hợp thật, ngày xảy ra chuyện, có một cô nhóc từ thôn khác tới đây thăm ông ngoại, cho nên những kẻ mưu sát họ khi đó không biết rằng thôn Đường Tiền vẫn còn người sống.”
Mưu sát?
Bạch Nguyệt rất kinh ngạc, lông mày nhíu chặt lại.
Nhưng vì miệng đã bị bịt, cô không thể nói được gì.
“Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cô. Người dân trong thôn này vô cùng chất phác, một ngày nọ, họ đào được một cái rương, bên trong rương có tới hàng ngàn thỏi vàng.”
Hàng ngàn thỏi?
Cô nghe Cố Lăng Kiệt nói chỉ có một trăm thỏi thôi mà?
“Trên mạng tiết lộ trong nhà Thống đốc Trình có một trăm thỏi vàng, trên thực tế đây không phải tất cả số vàng mà ông ta đã lấy, hẳn là ông ta đã đưa ra ngoài một phần, nhưng số vàng ông ta có cũng không quá hai trăm thỏi.” Người phụ nữ kia nói tiếp.
Bạch Nguyệt nhìn người phụ nữ kia với vẻ khó tin.
Cô ta mỉm cười, dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô: “Chắc hẳn cô định hỏi, số vàng còn lại đã đi đâu rồi phải không?”
Bạch Nguyệt gật đầu.
“Tôi cũng không rõ, ba của Đường Tiến Công đi tìm thống đốc Trình, năm đó ông ta vẫn còn là thống đốc, chắc hẳn thống đốc Trình đã dẫn người tới. Tôi có thể nói một cách chắn chắn với cô rằng, hành vi tàn sát với quy mô lớn này tuyệt đối không thể do một mình thống đốc Trình làm được. Cũng có nghĩa là, không chỉ có mình thống đốc Trình tham gia vào lần tàn sát này, dựa theo tỉ lệ chia chác vàng, ít nhất phải có năm người. Hơn nữa, nhất định trong số đó có cả quan chức cấp cao hơn thống đốc Trình bấy giờ. À phải rồi, đi cùng với số vàng này còn có một tấm bản đồ kho báu, nghe nói, số vàng ấy chỉ một hạt cát trong sa mạc thôi.”
Bạch Nguyệt càng chấn động hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng có khả năng này.
Bốn phía xung quanh thôn Đường Tiền đều là núi, thông tin bị phong tỏa.
Thống đốc Trình nhìn thấy tiền tài nên nổi lòng tham, dù gì một hạt cát trong sa mạc đã đáng giá cả trăm tỷ rồi, kho báu đó phải lớn cỡ nào chứ.
“Vốn dĩ Tiến Công không biết chút gì về chuyện tàn sát trong thôn, khi sự việc của thống đốc Trình vỡ lỡ, cậu ấy mới biết thống đốc Trình là một trong số những tên hung thủ đó.” Người phụ nữ kia có phần thương xót, thở dài một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn thấy vẻ cảm thông trong mắt người phụ nữ này.
Một người biết thương xót kẻ khác, cô cảm thấy người ấy không quá xấu xa.
“Được rồi, bây giờ Cố Lăng Kiệt đang truy đuổi tôi, tôi không thể lãng phí thời gian thêm nữa, đợi Cố Lăng Kiệt tìm được cô, cô nhớ nói với Cố Lăng Kiệt, tôi bị oan, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình, bảo anh ấy tha cho tôi trước đã.” Người phụ nữ nói rồi lách mình ra khỏi đường hầm.
Cô ta đóng mặt sàn lại, xung quanh Bạch Nguyệt rơi vào bóng tối đen kịt, xòe tay ra không nhìn rõ năm ngón.
“Ưm ưm ưm.” Bạch Nguyệt cố gắng phát ra âm thanh.
Cô tin rằng Cố Lăng Kiệt nhất định có thể tìm được mình.
Người phụ nữ kia vừa trèo ra khỏi đường hầm thì ᴆụng ngay phải Cố Lăng Kiệt từ ngoài cửa bước vào.
“Hạ Hà, theo tôi về.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng.
Hạ Hà nhếch môi cười, cất tiếng châm chọc: “Tôi mà theo anh về chắc chắn ૮ɦếƭ không kịp giãy, với thân phận và địa vị của thủ trưởng Cố, gán cho tôi tội danh thông đồng phản quốc chắc cả đời tôi chẳng còn gì.”
“Ai cũng nên chịu trách nhiệm cho lỗi lầm mình đã phạm phải, tôi không phải ngoại lệ, cô cũng thế.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng, vô cùng khắt khe và vô tình.
“Tôi nói gì anh cũng không tin đúng không?” Hạ Hà nghiến răng ken két, vẻ tức giận tràn ra từ đôi mắt sáng.
“Tôi chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.” Cố Lăng Kiệt đáp rất lạnh lùng và dứt khoát.
“Vậy sao?” Hạ Hà bật cười chế giễu, trong đôi mắt đan phượng hẹp dài thoáng hiện vẻ sắc lạnh: “Cố Lăng Kiệt, tôi hỏi anh, có phải anh chỉ thích Hải Lan, không thích tôi.”
“Đúng vậy, tôi chưa từng cho cô hi vọng gì.” Cố Lăng Kiệt đáp trả kiên quyết.
truyện được mua bản quyền up tại!
“Trước kia anh nói với tôi, ngoài Hải Lan ra, anh sẽ không thích thêm ai nữa, chuyện này là thật sao?” Hạ Hà đặt câu hỏi rất sắc bén, cô ta ném điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nhìn ra điện thoại của Bạch Nguyệt, trái tim anh thắt lại: “Cô đã làm gì Bạch Nguyệt?”
“Cô gái đó trông cũng rất xinh đẹp, sạch sẽ, trắng trẻo, non nớt, trông cũng có vài phần giống Hải Lan đấy, anh thích cô ấy à?” Hạ Hà hỏi, khóe miệng nhếch lên với vẻ cợt nhả tiêu điều.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng tối, dù rằng cô chẳng nhìn thấy gì.
Cô cũng đang đợi câu trả lời từ Cố Lăng Kiệt.
Từ những câu nói của người phụ nữ kia, cô có thể nghe ra được Cố Lăng Kiệt rất yêu cô gái tên Hải Lan.
Cố Lăng Kiệt lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hình như anh hai mươi sáu hay hai mươi bảy rồi, ở tuổi này từng yêu đương, từng thích ai đó là chuyện rất bình thường.
Giống như cô từng thật lòng yêu Tô Khánh Nam vậy.
Chỉ có điều, cô không yêu nữa, Cố Lăng Kiệt không phải không còn yêu nữa, mà cô gái kia ૮ɦếƭ rồi.
Cô không để ý những điều này.
Dù sao đều đã qua rồi.
Quá khứ của cô còn bẩn thỉu và chật vật hơn.
Mình không phải một người hoàn hảo, không thể đòi hỏi người khác hoàn hảo.
Quá khứ của Cố Lăng Kiệt thế nào, anh đối xử với người phụ nữ khác ra sao, cô không để tâm.
Cô chỉ cần, bây giờ anh đối tốt với cô, bây giờ anh chỉ thích mình cô là được.
“Hạ Hà, cô đã hại ૮ɦếƭ Hải Lan rồi, hà tất phải liên lụy thêm người vô tội.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng, tấn công như vũ bão, khóa chặt Hạ Hà, dường như sắp phanh thây xé xác cô ta vậy.
Bạch Nguyệt thấp thỏm trong lòng.
Anh không muốn thừa nhận trước mặt người khác sao?
Hay vì anh sợ người phụ nữ tên Hạ Hà kia sẽ làm hại cô nên cố ý không nhắc tới.
Cô không nên suy nghĩ lung tung.