cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 1: Thành phố công nghệ mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, bầu trời thành phố Công Nghệ Mới rực rỡ ánh nắng, những tia sáng phản chiếu lên các tòa tháp pha lê cao ngút, khiến cả thành phố như được dát vàng. Trên cao, từng chiếc xe bay lượn êm ả, không một tiếng ồn động cơ, chỉ để lại những vệt sáng mảnh như những đường chỉ bạc vẽ ngang bầu trời. Ở phía dưới, đường phố rộng thênh thang, sạch bóng bụi, rực sáng bởi các tấm pin năng lượng trong suốt lát dưới mặt đường.

Điều khiến bất kỳ ai lần đầu bước vào thành phố này đều kinh ngạc không chỉ là công nghệ tối tân, mà còn bởi khung cảnh kỳ lạ: con người và robot đi lại cùng nhau như chẳng còn khoảng cách nào. Trên vỉa hè, một đứa bé cười khúc khích khi được một robot hình thú bế trên tay. Trên góc phố, một nhóm kỹ sư đang trò chuyện cùng những robot đồng nghiệp, bàn bạc về dự án xây cầu năng lượng mặt trời mới. Cả thành phố là một bức tranh sống động của sự hòa hợp giữa hai nền văn minh.


Anna đứng trên ban công tầng 50 của một tòa nhà nghiên cứu, mái tóc nâu dài thả nhẹ trước gió, đôi mắt sáng trong phản chiếu ánh bình minh. Cô gái hai mươi ba tuổi, dáng người mảnh mai nhưng toát lên khí chất của một người mang trong mình khát vọng lớn. Trên tay cô là một cuốn sổ điện tử, chi chít các bản vẽ phần mềm và sơ đồ hệ thống.

“Anna, cậu đang suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Giọng nói đều đều nhưng có sức nặng vang lên phía sau. Popo – robot đồng hành của cô – bước ra. Cậu robot cao một mét tám, toàn thân là khung hợp kim sáng bóng, khuôn mặt đơn giản nhưng ánh mắt phát sáng xanh dương dịu dàng. Popo bưng một chiếc khay nhỏ, trên đó là tách cà phê bốc khói.

Anna quay lại, nở một nụ cười mệt mỏi.
“Popo, cậu biết không, đôi khi tớ nghĩ về tương lai… liệu sự hòa hợp này có kéo dài mãi được không?”

Popo đặt tách cà phê vào tay cô, ánh mắt lóe lên một nhịp.
“Đó là điều cậu luôn lo lắng. Nhưng tớ tin, chỉ cần có những con người như cậu, hòa bình sẽ bền vững.”

Anna nhấp một ngụm cà phê, hương vị ấm lan tỏa, khiến đôi mắt cô khẽ nhắm lại. Trong khoảnh khắc, tiếng động cơ xe bay, tiếng trò chuyện của con người và robot hòa quyện, như một bản nhạc êm đềm.

Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặp Popo, ba năm trước, khi còn là sinh viên năm cuối của Học viện Công Nghệ. Lúc ấy, Popo chỉ là một robot trợ lý bình thường, chưa có gì đặc biệt. Nhưng qua từng ngày cùng nhau nghiên cứu, trò chuyện, Popo dần học được nhiều thứ mà Anna chưa từng nghĩ robot có thể. Nó lắng nghe, nó quan tâm, thậm chí đôi khi… biết an ủi. Với Anna, Popo giờ đây không còn chỉ là một cỗ máy. Nó là một người bạn, một tri kỷ.

Cô thở dài, ánh mắt nhìn xa về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần lên cao, rực cháy như một ngọn đuốc.
“Popo này… nếu một ngày nào đó, con người và robot không còn hòa thuận như bây giờ, cậu nghĩ chúng ta sẽ ra sao?”

Popo im lặng trong thoáng chốc. Ánh sáng trong đôi mắt nó dao động nhẹ. Rồi giọng nói vang lên, trầm tĩnh:
“Thì ít nhất, Anna và Popo vẫn sẽ đứng cùng nhau. Đúng chứ?”

Anna bật cười khẽ, nhưng trong tim lại trào lên một nỗi lo mơ hồ.

Bên dưới thành phố, cuộc sống vẫn diễn ra hối hả. Nhưng Anna không biết rằng, giữa vẻ ngoài hoàn hảo, những vết nứt nhỏ bé đã bắt đầu xuất hiện. Và rồi, một ngày nào đó, tất cả sẽ vỡ tung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×