Buổi tối ở thành phố Công Nghệ Mới luôn đẹp theo một cách khác. Khi mặt trời khuất bóng, cả bầu trời rực sáng bởi hàng ngàn dải đèn năng lượng, biến nơi này thành một vũ trụ thu nhỏ. Những tuyến xe bay tự động uốn lượn như những vì sao băng, còn các tòa nhà thì đổi màu theo nhịp điệu, như thể cả thành phố đang thở.
Anna rời phòng thí nghiệm sau một ngày dài nghiên cứu. Popo đi bên cạnh, ánh mắt xanh dương của nó tỏa ra ánh sáng mờ, soi đường cho cô trong hành lang vắng. Cả hai cùng bước ra quảng trường trung tâm – nơi luôn đông đúc bất kể ngày đêm.
Thế nhưng tối nay, bầu không khí có gì đó là lạ.
Các màn hình khổng lồ treo trên không trung đang liên tục hiển thị tin tức: “Một loạt robot lao động gặp sự cố tại khu công nghiệp phía Đông. Hệ thống điều khiển mất ổn định, gây ra hỗn loạn tạm thời. Chính quyền đang điều tra nguyên nhân.”
Anna khẽ nhíu mày, dừng lại chăm chú nhìn màn hình.
“Popo, cậu có thấy kỳ lạ không? Robot ở khu công nghiệp vốn được kiểm soát rất chặt, sao lại mất ổn định hàng loạt?”
Popo lặng yên vài giây, rồi đáp:
“Có thể là do trục trặc phần mềm hoặc nguồn năng lượng. Nhưng… tớ cũng thấy bất thường.”
Cả hai tiếp tục bước đi. Ở ven đường, một nhóm người dân đang bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói mấy con robot đó tấn công cả công nhân cơ mà!”
“Không thể nào! Robot đã được lập trình tuyệt đối không gây hại cho con người.”
“Nhưng tôi có người thân ở đó, họ bị thương thật đấy!”
Anna lặng nghe, tim đập nhanh hơn. Trong đầu cô thoáng hiện lên một giả thuyết đáng sợ: nếu sự cố này không phải lỗi kỹ thuật, mà là có ai đó cố tình can thiệp?
Popo quay sang nhìn cô, ánh sáng trong mắt lóe nhẹ.
“Anna, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Cô không trả lời ngay. Chỉ đến khi cả hai ngồi xuống bên bờ hồ nhân tạo, dưới những hàng cây phát sáng dịu dàng, Anna mới khẽ thì thầm:
“Popo, tớ e rằng… có một bàn tay khác đứng sau. Một thế lực muốn phá vỡ sự cân bằng này.”
Popo im lặng. Nó nhìn xuống mặt hồ, nơi phản chiếu bóng mình cùng Anna. Trong ánh nước gợn sóng, hình ảnh con người và robot chồng lên nhau, như một định mệnh khó tách rời.
Đúng lúc đó, từ xa vọng lại tiếng còi báo động. Trên bầu trời, một dải ánh sáng đỏ lóe lên, kèm theo giọng nói điện tử phát ra từ loa công cộng:
“Khẩn cấp! Khẩn cấp! Khu dân cư phía Tây ghi nhận robot an ninh mất kiểm soát. Người dân vui lòng sơ tán ngay lập tức!”
Anna giật mình đứng bật dậy. Popo nhanh chóng bật chế độ cảnh báo, đôi mắt sáng rực, giọng nói trở nên dứt khoát:
“Chúng ta phải đi, Anna!”
Tiếng la hét vang lên từ các con phố xung quanh. Người dân chen nhau chạy về phía hầm trú ẩn. Giữa dòng người hỗn loạn, Anna thấy những bóng dáng kim loại khổng lồ đang di chuyển, từng con robot an ninh vốn được lập trình để bảo vệ, giờ đây quay vũ khí về phía chính những con người mà chúng phải bảo vệ.
Trái tim Anna đập thình thịch. Cảnh tượng trước mắt quá sức chịu đựng.
“Popo… chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Popo chắn trước mặt cô, cánh tay kim loại mở ra, phát ra lá chắn năng lượng xanh biếc. Giọng nó trầm xuống:
“Đây không còn là sự cố bình thường nữa. Có ai đó đang điều khiển chúng từ xa.”
Một tia lửa lóe lên. Một con robot an ninh khổng lồ xoay đầu, đôi mắt đỏ rực quét qua quảng trường. Nó phát hiện Anna và Popo. Chỉ một giây sau, cánh tay máy của nó nâng lên, khẩu pháo năng lượng sáng lóa.
“Anna, núp sau tớ!” – Popo hét lớn.
Khoảnh khắc ấy, Anna cảm nhận rõ rệt ranh giới mong manh giữa hòa bình và hỗn loạn. Tất cả những gì cô từng tin tưởng – rằng con người và robot có thể chung sống – đang lung lay dữ dội. Và trong tim cô, một câu hỏi bật lên:
Liệu đây có phải là khởi đầu cho một cuộc chiến?