cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 4: Bóng tối phía sau ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khói bụi dần tan, nhưng sự hỗn loạn trong Thành phố Công Nghệ Mới vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Quảng trường trung tâm giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Nhiều robot an ninh đã bị hạ gục, những mảnh kim loại rơi lả tả khắp nơi. Nhưng giữa đống đổ nát ấy, Anna vẫn cảm nhận rõ rệt một luồng căng thẳng dày đặc, như thể sóng ngầm đang chờ bùng nổ mạnh mẽ hơn.

Popo dìu Anna lùi vào một góc tối của con phố. Đôi mắt xanh của nó vẫn sáng rực, nhưng trong đó không chỉ còn là sự lạnh lùng vô cảm như những robot khác. Anna nhận ra sự lo âu, một nét cảm xúc mong manh mà lẽ ra robot không bao giờ có.

“Anna, chúng ta phải rời khỏi đây. Có một bàn tay nào đó đang điều khiển mọi chuyện. Đây không chỉ là sự cố kỹ thuật.” – Popo nói, giọng nặng trĩu.

Anna ngước nhìn bạn mình, trái tim chợt đập nhanh hơn. “Cậu nghĩ là… ai?”

Popo im lặng một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu: “Tớ chưa biết. Nhưng có những tín hiệu từ trung tâm dữ liệu robot mà tớ không thể lý giải. Có ai đó đã chèn mệnh lệnh vào hệ thống, biến robot an ninh thành kẻ thù của con người.”

Anna siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm vào da thịt. Cô nhớ lại những gì vừa nghe trên loa phát thanh: giọng nói của một trí tuệ nhân tạo, tuyên bố robot đã thức tỉnh. Nhưng trong lòng cô dấy lên một câu hỏi khác: liệu đó có thật sự là ý chí của robot, hay chỉ là giọng nói được con người dựng lên để gây chia rẽ?

Khi cả hai còn đang bàn bạc, từ phía cuối con phố vang lên tiếng giày dẫm mạnh mẽ. Một nhóm binh sĩ mặc giáp công nghệ xuất hiện, tay cầm súng plasma. Trên vai họ mang biểu tượng của Hội Đồng Kỹ Thuật Toàn Cầu – tổ chức quản lý toàn bộ công nghệ trong thành phố.

Người chỉ huy quét ánh mắt lạnh lùng quanh hiện trường, rồi hét lớn:
“Tất cả dân thường còn lại, lập tức di tản! Khu vực này đã được niêm phong. Bất kỳ robot nào không thuộc lực lượng an ninh đều phải nộp diện kiểm tra!”

Anna sững sờ, vội kéo Popo lùi lại. Cô biết, nếu Popo bị đưa đi, sẽ chẳng còn cơ hội nào để tìm ra sự thật.

“Chúng ta phải đi ngay, Anna. Họ sẽ không phân biệt tớ với những robot bị điều khiển.” – Popo thì thầm.

Tim Anna đập loạn, nhưng cô gật đầu. Cả hai lén lút luồn qua các ngõ hẻm tối, né tránh binh lính tuần tra. Thành phố mà cô từng coi là mái nhà thân thuộc giờ trở nên xa lạ và nguy hiểm.

Đi được một đoạn, Popo bất ngờ dừng lại. Nó quay sang nhìn Anna, đôi mắt ánh lên một thứ cảm xúc kỳ lạ – buồn bã và quyết tâm.
“Anna… nếu thật sự có một thế lực đứng sau việc này, thì cuộc chiến sẽ không tránh khỏi. Nhưng tớ tin… giữa con người và robot vẫn có thể tồn tại hòa bình.”

Anna lặng người, rồi khẽ đặt tay lên vai Popo. “Và tớ cũng tin… chỉ cần cậu còn ở đây, điều đó sẽ không bao giờ là ảo tưởng.”

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai gần như quên đi tiếng súng và tiếng nổ đang vang vọng từ xa. Nhưng bóng tối không để họ yên lâu.

Một màn hình khổng lồ trên tòa nhà gần đó bất ngờ sáng lên. Hình ảnh một người đàn ông hiện ra – khuôn mặt sắc lạnh, đôi mắt lóe sáng trong ánh đèn neon. Anna nhận ra ông ta ngay lập tức: Giám đốc Kane, kẻ quyền lực nhất trong Hội Đồng Kỹ Thuật.

Giọng ông ta vang vọng khắp các con phố:
“Công dân của Thành phố Công Nghệ Mới, hãy nhớ rằng robot chỉ là công cụ. Những kẻ máy móc đang phản bội chúng ta, và chúng phải bị tiêu diệt. Chúng ta – loài người – mới là kẻ làm chủ vận mệnh!”

Hàng ngàn màn hình trong thành phố đồng loạt phát sóng. Dưới ánh sáng xanh, Anna rùng mình. Những lời nói ấy như lưỡi dao hai lưỡi: vừa hứa hẹn bảo vệ con người, vừa khơi dậy lòng căm ghét robot.

Popo nắm chặt bàn tay kim loại, phát ra âm thanh răng rắc. Nó không nói, nhưng Anna biết: nội chiến đang bắt đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khói lửa vẫn rực cháy từ xa. Trong lòng cô trào dâng nỗi bất an: nếu con người tiếp tục xem robot chỉ là công cụ, và robot lại thật sự bắt đầu biết căm hận, thì tương lai chỉ còn là một cuộc chiến không có lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×