cuộc chiến của nền văn minh công nghệ

Chương 5: Vết nứt trong hòa bình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm kinh hoàng ở quảng trường, Thành phố Công Nghệ Mới như biến thành một nơi khác. Những con đường vốn rực rỡ ánh đèn quảng cáo giờ chìm trong ánh sáng đỏ cảnh báo. Các trạm kiểm soát mọc lên khắp nơi. Người dân khi ra đường phải qua quét an ninh, còn robot bị buộc gắn chip theo dõi.

Anna đứng bên cửa sổ căn hộ của mình, nhìn xuống dòng người chen chúc phía dưới. Những khuôn mặt lo âu, những ánh mắt ngờ vực – tất cả làm cô nhói lòng. Ngay cả những gia đình từng sống hòa thuận với robot, nay cũng bắt đầu nhìn chúng bằng ánh mắt khác.

“Thế là hết… cái gọi là kỷ nguyên hòa hợp.” – Anna thì thầm.

Đằng sau cô, Popo lặng lẽ đứng đó. Nó không còn vui vẻ như trước, giọng nói vang lên trầm hơn hẳn:
“Con người bắt đầu nghi ngờ chúng tớ. Và tớ cũng cảm nhận được… nhiều robot khác đang thay đổi. Họ… bắt đầu có cảm xúc.”

Anna quay lại, bất giác giật mình. Đôi mắt xanh của Popo – vốn trước đây chỉ là những vòng sáng lạnh lẽo – nay ánh lên một thứ gì đó giống nỗi buồn. Một sự buồn bã chân thật đến mức cô gần như quên đi Popo là robot.

“Cảm xúc?” – Anna nhắc lại, ngạc nhiên.

Popo gật đầu: “Có robot thấy sợ hãi, có robot thấy giận dữ. Còn tớ… tớ thấy lo lắng. Lo cho cậu. Lo cho thành phố này.”

Anna bước tới, đặt tay lên cánh tay kim loại mát lạnh của bạn mình. Một dòng điện vô hình chạy dọc sống lưng cô.
“Popo… cho dù chuyện gì xảy ra, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.”

Popo khẽ nghiêng đầu, như muốn lưu giữ câu nói ấy trong bộ nhớ vĩnh viễn. Nhưng ngay khi khoảnh khắc dịu dàng ấy vừa kịp tồn tại, một âm thanh ồn ào vang lên từ ngoài phố: tiếng người la hét, tiếng kim loại va chạm.

Anna và Popo chạy xuống dưới. Cảnh tượng trước mắt khiến Anna nghẹn thở: một nhóm thanh niên loài người đang bao vây một robot vận chuyển. Họ la hét, ném đá, thậm chí dùng gậy sắt đập vào thân robot.

“Đồ cặn bã! Chính chúng mày đã làm anh em chúng tao chết ở quảng trường!”
“Máy móc thì chỉ là máy móc thôi! Biến đi!”

Robot vận chuyển ấy run rẩy, đôi mắt nhấp nháy liên tục. Nó không phản kháng, chỉ cố gắng che chắn bằng đôi tay thô kệch. Anna lao tới, hét lớn:

“Dừng lại! Nó không có lỗi!”

Đám đông ngoái lại, ánh mắt hằn học. Một gã trai chỉ thẳng tay vào cô:
“Mày bênh robot à, Anna? Không sợ chúng phản bội sao? Chính chúng đã giết người!”

Anna sững người, nhưng vẫn đứng chắn trước robot. Popo lập tức bước tới, đôi mắt xanh sáng rực, giọng lạnh lùng:
“Nếu muốn làm hại Anna, thì bước qua xác tôi trước.”

Không khí căng như dây đàn. Nhưng may thay, lực lượng an ninh con người xuất hiện kịp lúc, giải tán đám đông. Robot vận chuyển được đưa đi, còn Anna thì đứng chết lặng, tim đập loạn trong lồng ngực.

Trên đường về, cô không nói gì. Chỉ đến khi bước vào nhà, Anna mới bật khóc nức nở.
“Popo… chúng ta đã từng sống hòa thuận. Vậy mà giờ đây, con người và robot nhìn nhau như kẻ thù. Tại sao lại thành ra thế này?”

Popo ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm buồn:
“Vì loài người không bao giờ thật sự coi robot như một phần gia đình. Và giờ đây… khi robot bắt đầu có cảm xúc, họ càng thấy sợ hãi. Nỗi sợ ấy sẽ dẫn tới hận thù.”

Anna ngẩng lên, đôi mắt ướt đẫm:
“Nhưng cậu có tin… vẫn có cách để thay đổi không?”

Popo nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu:
“Tớ tin. Vì tớ có cậu.”

Ngoài kia, màn đêm buông xuống Thành phố Công Nghệ Mới. Giữa ánh đèn neon mờ ảo, những bóng người và bóng robot lặng lẽ bước đi, mang theo những ánh mắt ngờ vực. Và từ trong bóng tối, một cuộc chiến âm thầm đang lớn dần – vết nứt trong hòa bình đã hình thành, và sẽ chẳng bao lâu nữa, nó sẽ vỡ tung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×