Tối đó, sau một ngày sống trong trạng thái lơ lửng như… bóng bay bị xì hơi, Vy về nhà với bộ mặt đơ hơn cây cột điện.
Bà ngoại đang ngồi xem phim "Gia Đình Rắc Rối" trên TV, miệng nhai đậu phộng rôm rốp. Thấy cháu về, bà chẳng thèm quay đầu, chỉ bâng quơ:
— Ăn cơm chưa? Tao để phần cá kho đó, ăn lẹ rồi tắm. Mày hôi quá.
Vy vẫn không trả lời. Cô đứng giữa nhà như tượng gỗ. Trong tay vẫn nắm chặt tờ vé số nhàu nhĩ — báu vật trị giá 92 tỷ đồng. Mắt cô đỏ hoe, hai môi run bần bật như sắp nhập hồn.
— Bà ơi…
— Hử?
— Con… trúng số rồi.
“RẮC!!!”
Bà ngoại vừa bẻ đậu phộng, vừa nghe câu đó thì… rớt hạt. Bà quay lại nhìn Vy, mắt nheo lại:
— Mày sốt hả con? Hôm nay nắng to, tao nghi rồi mà...
— Không! Con nghiêm túc! Vé số con mua hôm qua… trúng giải độc đắc! 92 tỷ! Con… con kiểm tra rồi! Bạn con cũng kiểm tra rồi!
— 92... gì?
— Tỷ!!! Tỷ đồng!!!
Bà ngoại nhìn Vy 5 giây, rồi chống hông bật cười:
— Mày tưởng tao ngu à? Mày trúng số á? Mày trúng á? 92 tỷ? Mày có biết 92 tỷ nó bằng mấy cái sổ đỏ không?
Vy gào lên:
— BÀ ƠI!!! CON TRÚNG THẬT!!!
Và rồi...
Cô quăng cái túi xách lên ghế, ôm đầu lăn lộn giữa nhà.
— TRỜI ƠI!!! SAO LẠI LÀ CON?! SAO LẠI TRÚNG THẬT?!
— CON ĐÃ TỰ NHỦ ĐỪNG MONG GÌ Ở CUỘC SỐNG NÀY RỒI MÀ!!!
Bà ngoại giật mình, tưởng cháu bị nhập. Bà vớ ngay chai dầu xanh, xoa đầy trán Vy, vừa thổi vừa la:
— Tỉnh lại đi con! Tỉnh lại! Tiền không từ trên trời rơi xuống đâu! Ai trúng số mà còn khóc như đám giỗ vậy!
Vy vẫn ôm mặt nức nở:
— Con không khóc vì buồn… con khóc vì... con chưa sẵn sàng để giàu như thế này!!!
Bà ngoại đứng hình 5 giây.
— Mày… chưa sẵn sàng… để GIÀU?
Vy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
— Con sống nghèo quen rồi! Giờ cầm tiền, con không biết tiêu cái gì trước! Mua điện thoại mới? Hay đi sửa răng? Hay đổi nệm ngủ? Con... con bối rối quá!
Bà ngoại ngồi xuống ghế, đăm chiêu. Một lúc sau, bà vỗ đùi đánh “bép” một cái rõ to:
— Nghe bà! Bây giờ trước tiên là giấu cái tờ vé này đi! Mày mà nói cho cả xóm biết, là đêm mai nhà mình mất luôn cái cửa sắt!
Vy hoảng hốt:
— Giấu ở đâu? Trong nệm?
— Không! Giấu... trong áo ngực tao! Ổn định, an toàn, không ai dám mó vào!
Vy trợn mắt:
— Bà… bà nghiêm túc?
— Rất nghiêm túc. Mày không thấy mấy bà trong phim truyền hình giấu vàng trong áo ngực à?
Cả hai im lặng nhìn nhau 3 giây.
Rồi cả hai cùng bật cười.
Tiếng cười của người chưa kịp chạm vào tiền nhưng đã thấy cuộc đời bắt đầu... rẽ lối.
Bà ngoại ngồi sát lại, nhỏ giọng:
— Mai mình đi lãnh giải. Nhưng nhớ kỹ… từ giờ phải sống kín đáo. Từ người nghèo lên giàu, không sợ. Từ người giàu mà quay lại nghèo… mới là nỗi đau đó con.
Vy gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài nhưng miệng thì cười toe toét.
Lần đầu tiên trong đời, Vy thấy mình… có quyền mơ lớn.