Ngày thứ tám, dự án đã bước vào giai đoạn quan trọng: các bản dữ liệu cuối cùng sẽ được gửi đến khách hàng để chuẩn bị cho buổi họp quyết định. Lan Anh và nhóm làm việc cật lực từ sáng sớm, kiểm tra từng chi tiết.
Tuy nhiên, Ngọc Trâm đã leo thang chiến thuật. Cô ta âm thầm thay đổi một vài con số trong bản dữ liệu Lan Anh chuẩn bị, hy vọng gây ra lỗi trước khách hàng. Khi Lan Anh mở file kiểm tra, cô phát hiện ngay sự bất thường, tim đập nhanh.
“Không thể tin được… Ngọc Trâm lại làm vậy,” Lan Anh thầm nghĩ, vừa lo lắng vừa tức giận. Cô biết rằng nếu lỗi này lọt đến khách hàng, uy tín của cô và cả nhóm sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Buổi họp diễn ra, khách hàng bắt đầu xem bản báo cáo. Ngọc Trâm, với vẻ mặt đầy tự tin, gián tiếp đẩy Lan Anh vào tình huống khó xử:
“Lan Anh, cột số liệu này hơi khác so với phiên bản trước. Chắc cô chưa cập nhật kịp?”
Lan Anh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Áp lực công khai và sự phá hoại tinh vi khiến cô gần như lúng túng.
Ngay lúc đó, Minh Huy đứng lên, giọng trầm nhưng dứt khoát:
“Để tôi làm rõ. Sự khác biệt này không phải lỗi của Lan Anh, mà là do bản dữ liệu bị chỉnh sửa sai trước khi gửi. Lan Anh đã làm đúng quy trình. Tôi chịu trách nhiệm giải thích với khách hàng.”
Khách hàng nhìn Minh Huy, ánh mắt nghiêm túc, nhưng dần dần tin tưởng. Ngọc Trâm không nói được gì, ánh mắt vừa tức giận vừa thất vọng.
Lan Anh nhìn Minh Huy, cảm giác vừa biết ơn vừa rung động. Anh không chỉ bảo vệ cô bằng lời nói mà còn bằng uy tín và quyết đoán – một sự quan tâm âm thầm nhưng mạnh mẽ.
Cuộc họp kết thúc với kết quả tích cực: khách hàng hài lòng, dự án được duyệt tiếp. Lan Anh thở phào, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc tràn ngập.