Sau buổi họp căng thẳng, Minh Huy mời Lan Anh vào phòng làm việc riêng để trao đổi chi tiết và chỉnh sửa những điểm cần cải thiện. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu, chỉ có hai người.
Minh Huy nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Lan Anh, hôm nay em đã đối mặt với áp lực cực lớn. Tôi biết em sợ hãi, nhưng cách em xử lý vừa dứt khoát vừa khéo léo. Đây là điểm quan trọng trong môi trường công sở.”
Lan Anh thở dài, cảm giác mệt mỏi tan biến phần nào. Minh Huy ngồi gần, ánh mắt chăm chú, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế.
“Cảm ơn anh… vì đã bảo vệ em,” Lan Anh nói, giọng nhỏ, ánh mắt lấp lánh cảm xúc.
Minh Huy mỉm cười, giọng dịu dàng: “Đó là trách nhiệm của tôi. Nhưng cũng phải nói thật, tôi… quan tâm đến em, không chỉ trong công việc. Tôi muốn em biết rằng, em không phải đối mặt với khó khăn một mình.”
Lan Anh lặng lẽ nhìn anh, tim đập nhanh. Khoảnh khắc này vừa riêng tư, vừa tinh tế, khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ âm thầm giữa họ đang tiến triển mạnh mẽ, vừa nghiêm túc trong công việc, vừa chứa đựng những rung động khó tả.
Cô gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa: “Em… hiểu rồi, và em sẽ cố gắng hết sức.”
Khi ra khỏi phòng, Lan Anh nhìn lại Minh Huy, ánh mắt vừa biết ơn, vừa rung động. Cô biết rằng trong những thử thách tiếp theo, không chỉ là áp lực công việc, mà còn là những rung động âm thầm, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ, sẽ dẫn dắt mạch truyện tình cảm công sở lên cao trào.
Ngày hôm đó kết thúc, Lan Anh ra về với tâm trạng vừa hưng phấn, vừa quyết tâm: cô sẽ không chỉ chứng minh năng lực, mà còn bước từng bước tiến gần hơn với Minh Huy, trong môi trường công sở đầy drama và những rung động khó quên.