Sau buổi họp, Minh Huy mời Lan Anh vào phòng riêng để trao đổi chi tiết. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng dịu, chỉ có hai người. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng:
“Lan Anh, hôm nay em đã rất dũng cảm và chuyên nghiệp. Tôi biết áp lực cực lớn từ đồng nghiệp và khách hàng, nhưng em đã vượt qua xuất sắc.”
Lan Anh lặng lẽ mỉm cười, cảm giác mệt mỏi tan biến. Minh Huy tiến gần, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng điệu trầm ấm:
“Em đã trưởng thành rất nhiều kể từ ngày đầu tiên vào công ty. Không chỉ về kỹ năng, mà còn về cách đối mặt áp lực và xử lý xung đột. Tôi tự hào về em.”
Lan Anh khẽ đỏ mặt, tim đập nhanh. Không gian yên tĩnh, khoảnh khắc gần gũi khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người đang tiến triển mạnh mẽ – vừa tinh tế, vừa lãng mạn, nhưng không vượt quá giới hạn công sở.
“Cảm ơn anh… vì đã luôn ở bên, hướng dẫn và bảo vệ em,” Lan Anh nói nhỏ.
Minh Huy nắm nhẹ tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Em không phải đối mặt một mình. Trong dự án này, và cả sau này, tôi muốn em biết rằng tôi luôn tin tưởng và ủng hộ em.”
Khoảnh khắc ấy tràn đầy ấm áp, khiến Lan Anh cảm thấy trái tim rung động mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng công việc căng thẳng, áp lực và xung đột không chỉ giúp cô trưởng thành, mà còn gắn kết cô với Minh Huy theo cách đặc biệt.
Dự án cũng bước vào giai đoạn cao trào thật sự: những thử thách cuối cùng, các phản hồi quan trọng từ khách hàng và quyết định của ban giám đốc sẽ định hình tương lai của cả nhóm. Lan Anh biết rằng cô không chỉ chiến đấu cho năng lực của mình, mà còn cho những rung động âm thầm nhưng đầy mạnh mẽ với Minh Huy.
Ngày hôm đó kết thúc, Lan Anh ra về với cảm giác vừa hưng phấn, vừa quyết tâm: cô đã vượt qua áp lực, đối mặt chiến thuật phá hoại cuối cùng, và bước vào giai đoạn cao trào của dự án cùng những rung động tinh tế, lãng mạn nhưng âm thầm với Minh Huy.