Ngày thứ chín, không khí công ty trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Dự án đang chuẩn bị bước vào cột mốc quyết định: buổi họp trực tiếp với ban giám đốc và khách hàng lớn nhất. Lan Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cô biết Ngọc Trâm không dễ dàng bỏ qua.
Ngọc Trâm âm thầm chuẩn bị chiêu “phòng thủ cuối cùng”: tung tin đồn rằng Lan Anh không đủ kinh nghiệm, đã từng mắc lỗi nghiêm trọng trong giai đoạn trước. Cô ta còn chuẩn bị một số lỗi giả trong bản dữ liệu phụ, hy vọng gây hoang mang trước cuộc họp.
Khi buổi họp bắt đầu, Ngọc Trâm nhẹ nhàng nhắc tới:
“Xin lưu ý rằng trong báo cáo của Lan Anh, có một vài chi tiết trước đây từng được phản hồi chưa chính xác. Mong mọi người cân nhắc khi đánh giá.”
Một vài ánh mắt bắt đầu nghi ngờ, Lan Anh cảm thấy tim đập nhanh, mồ hôi lạnh. Cô biết rằng nếu không bình tĩnh và xử lý khéo, uy tín của mình sẽ bị lung lay ngay trước mặt cấp trên và khách hàng.
Ngay lúc đó, Minh Huy đứng lên, giọng chắc nịch:
“Xin lưu ý, tất cả dữ liệu trong báo cáo hiện tại đã được kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi chịu trách nhiệm về tính chính xác. Mọi thông tin sai lệch trước đây đã được xử lý, và Lan Anh đã thực hiện công việc một cách chuyên nghiệp.”
Lan Anh nhìn Minh Huy, lòng tràn đầy biết ơn. Sự xuất hiện kịp thời và quyết đoán của anh giúp cô bình tĩnh lại, trả lời các câu hỏi khách hàng với sự tự tin.
Ngọc Trâm nhìn Minh Huy và Lan Anh, ánh mắt vừa tức giận vừa bực bội – kế hoạch “hạ uy tín công khai” thất bại hoàn toàn.