cuộc tình công sở

Chương 2: Những ánh mắt khó chịu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai tại công ty, Lan Anh thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô nhớ lại ánh mắt sắc bén của Minh Huy trong buổi họp ngày hôm qua, vừa khiến cô hồi hộp, vừa có cảm giác khó hiểu. “Sếp nghiêm khắc thật, nhưng hình như… anh ấy quan tâm đến nhân viên,” cô tự nhủ.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lan Anh bước vào văn phòng. Huyền đã chờ sẵn, tươi cười chào đón:

“Chào buổi sáng! Hôm nay cậu có nhiều thứ phải làm đấy. Ngồi đây, mình sẽ giới thiệu một vài công việc cho ngày đầu tiên của cậu.”

Lan Anh gật đầu, lòng thấy ấm áp. Huyền hướng dẫn cô cách truy cập hệ thống quản lý dự án, email công ty, các tài liệu nội bộ, và cách ghi chú tiến độ công việc.

Tuy nhiên, không khí vui vẻ nhanh chóng bị phá vỡ khi Ngọc Trâm – đồng nghiệp cùng phòng – liếc Lan Anh với ánh mắt khó chịu. Cô ta dường như không giấu nổi sự châm chọc:

“Ồ, nhân viên mới. Nghe nói hôm qua sếp góp ý về ý tưởng của cô rồi nhỉ? Thật sự là… thiếu kinh nghiệm, không bất ngờ chút nào.”

Lan Anh hơi giật mình, nhưng kịp mỉm cười lịch sự. “Vâng, mình sẽ cố gắng học hỏi nhiều hơn.”

Ngọc Trâm cười khẩy, dường như không hài lòng với câu trả lời khiêm tốn. Lan Anh cảm nhận rõ ràng sự ganh ghét, nhưng cô biết trong môi trường công sở, việc này khó tránh. Cô tự nhủ: “Mình sẽ chứng minh năng lực, chứ không phải tranh cãi.”

Buổi sáng trôi qua với các công việc chuẩn bị cho dự án sắp tới. Lan Anh chăm chỉ ghi chú, hỏi Huyền về các quy trình và cách làm việc chuẩn, cố gắng vừa học vừa quan sát. Dần dần, cô nhận ra Minh Huy không hề xa cách với nhân viên – chỉ là ánh mắt sắc bén khiến mọi người e dè.

Đến giờ ăn trưa, Lan Anh quyết định ngồi cùng Huyền. Cả hai trò chuyện về công việc, và Lan Anh không giấu nổi cảm giác hồi hộp: “Cậu có thấy sếp Minh Huy khó gần không?”

Huyền cười: “Khó gần thật đấy, nhưng cậu cứ thể hiện năng lực và sự nhiệt tình, anh ấy sẽ ghi nhận. Một số người còn thấy anh ấy quan tâm riêng nữa đó.”

Lan Anh đỏ mặt, lòng rộn ràng. Nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô nhận được thông báo có buổi họp nhanh với Minh Huy về dự án. Tim cô đập nhanh hơn.

Vào phòng họp, Minh Huy đang đứng trước bảng trắng, tay cầm bút, ánh mắt sắc bén quét qua từng nhân viên. Khi nhìn Lan Anh, anh gật đầu nhẹ – như một lời chào không lời nhưng khiến cô vừa hãnh diện vừa lo lắng.

“Chúng ta cần thảo luận về chiến dịch sắp tới. Lan Anh, hôm nay tôi muốn cô tham gia cùng ý kiến thực tế từ những gì đã chuẩn bị.” Minh Huy nói, giọng nghiêm nghị nhưng rõ ràng.

Lan Anh nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô trình bày chi tiết về ý tưởng tiếp cận khách hàng mới, kế hoạch nội dung và thời gian triển khai. Khi cô kết thúc, Minh Huy nhìn cô chậm rãi, ánh mắt sắc bén khiến cả phòng im lặng.

“Ý tưởng có tính sáng tạo, nhưng vẫn còn thiếu khả năng triển khai thực tế. Cô cần phải tính toán kỹ hơn về ngân sách và nhân lực,” anh nhận xét.

Lan Anh gật đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa quyết tâm. “Vâng, em sẽ chỉnh sửa và hoàn thiện ạ.”

Minh Huy nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu: “Tốt. Cô có tinh thần cầu tiến, điều này quan trọng. Tôi muốn thấy kết quả thực tế, không chỉ là ý tưởng trên giấy.”

Khi ra khỏi phòng họp, Lan Anh cảm thấy áp lực nhưng cũng có chút hào hứng. Huyền bước đến, mỉm cười:

“Cậu không tệ đâu. Hôm nay, sếp đánh giá cao sự cố gắng của cậu đấy.”

Lan Anh mỉm cười, lòng ấm áp. Nhưng ánh mắt cô lại vô tình lướt nhìn Minh Huy – người sếp nghiêm nghị nhưng đầy cuốn hút – và cô cảm thấy một cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò.

Chiều hôm đó, Lan Anh phải xử lý nhiều tài liệu dự án, liên hệ với các phòng ban khác và học cách sử dụng hệ thống quản lý công việc. Mỗi thao tác đều khiến cô căng thẳng, nhưng đồng thời cũng khiến cô nhận ra niềm vui của việc làm chủ công việc, học hỏi kỹ năng mới và được công nhận.

Trước khi tan làm, Minh Huy bất ngờ đến bàn cô, đưa cho Lan Anh một tệp tài liệu:

“Đây là dữ liệu tham khảo cho dự án. Cô xem kỹ và chuẩn bị báo cáo sơ bộ cho buổi họp ngày mai.”

Lan Anh hơi giật mình, ánh mắt anh nghiêm túc nhưng có chút thân thiện. “Dạ, em cảm ơn ạ.”

Khi Minh Huy rời đi, Lan Anh ngồi lại bàn, nhìn tệp tài liệu trên tay, lòng dâng lên một cảm giác vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Cô biết, không chỉ công việc đang chờ đón mình, mà còn là một hành trình dài – nơi cô sẽ phải đối mặt với áp lực, đồng nghiệp ganh ghét, và cả những rung động khó hiểu với sếp Minh Huy.

Về nhà, Lan Anh ngồi trước bàn học, ghi chép và lên kế hoạch cho ngày tiếp theo. Cô thầm nhủ: “Mình phải cố gắng, không chỉ vì công việc, mà còn để chứng minh bản thân. Và… biết đâu, sếp Minh Huy cũng sẽ nhìn nhận mình theo một cách khác.”

Kết thúc ngày thứ hai, Lan Anh vừa mệt mỏi, vừa háo hức. Cô nhận ra rằng môi trường công sở không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi dạy cô trưởng thành, biết cách cân bằng áp lực và cảm xúc, và có lẽ… nơi tình cảm công sở âm thầm bắt đầu nảy nở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×