Ngày thứ ba, Lan Anh bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Hôm nay, cô sẽ tham gia trực tiếp vào dự án lớn – lần đầu tiên đứng trước áp lực thực sự trong môi trường công sở chuyên nghiệp. Cô tự nhủ: “Mình phải thật tập trung, đừng để sơ suất nào xảy ra.”
Khi Lan Anh đến bàn làm việc, Huyền đã chuẩn bị sẵn tệp dữ liệu và giải thích nhanh cách tổng hợp thông tin. Trong lúc Lan Anh chăm chú làm việc, Ngọc Trâm ghé qua, ánh mắt sắc bén như muốn dò xét từng hành động của cô.
“Lan Anh, nghe nói hôm nay cô sẽ tham gia dự án lớn. Hy vọng cô không làm hỏng việc của cả nhóm,” Ngọc Trâm nói, giọng mỉa mai.
Lan Anh mỉm cười lịch sự, nhưng trong lòng cảm thấy hơi bực: “Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng mong Ngọc Trâm cũng hợp tác để dự án thành công.”
Ngọc Trâm cười khẩy, bỏ đi, để lại Lan Anh với cảm giác áp lực đè nặng. Cô nhận ra, môi trường công sở không chỉ là công việc mà còn là đấu trí tinh vi với đồng nghiệp.
Buổi họp dự án diễn ra vào buổi chiều. Minh Huy đứng trước bảng trắng, trình bày mục tiêu và yêu cầu từng nhóm nêu ý tưởng cụ thể. Khi đến lượt Lan Anh, trái tim cô đập nhanh, cả phòng họp như tập trung ánh mắt vào cô.
Lan Anh hít sâu, bắt đầu trình bày các giải pháp, dự kiến tiến độ và phương án triển khai. Tuy nhiên, khi cô vừa nói xong, Ngọc Trâm chen vào:
“Nhưng theo em, cách này thiếu khả thi. Chúng ta sẽ gặp rủi ro lớn nếu áp dụng ý tưởng của Lan Anh.”
Cả phòng im lặng. Lan Anh cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Em đã tính toán rủi ro, nhưng vẫn cần thảo luận để tối ưu hơn.”
Minh Huy đứng dậy, ánh mắt sắc bén chiếu qua cả hai, giọng nghiêm nghị nhưng điềm tĩnh:
“Đúng, mọi ý tưởng đều cần cân nhắc. Nhưng Lan Anh đã có chuẩn bị, hãy để cô ấy trình bày tiếp. Ngọc Trâm, tôi muốn nghe cách cô đưa ra giải pháp cụ thể.”
Không khí căng thẳng dịu xuống, nhưng Lan Anh nhận ra sự khéo léo trong cách Minh Huy xử lý – vừa nghiêm khắc, vừa công bằng, khiến mọi người im lặng và tập trung.
Sau buổi họp, Minh Huy mời Lan Anh lại bàn làm việc riêng để hướng dẫn chi tiết hơn về dự án. Khi họ ngồi đối diện, Lan Anh cảm nhận sự gần gũi lạ thường, một cảm giác vừa hồi hộp vừa yên tâm.
“Lan Anh, hôm nay cậu đã làm tốt, nhưng cần rút kinh nghiệm cách trình bày trước phòng họp. Nếu có vấn đề gì trong dự án, hãy trao đổi trực tiếp với tôi. Tôi không muốn những hiểu lầm xảy ra,” Minh Huy nói, ánh mắt dịu lại một chút.
Lan Anh đỏ mặt, tim rung lên: “Dạ, em sẽ chú ý và cố gắng ạ.”
Khi Minh Huy đứng dậy chuẩn bị ra về, Lan Anh thấy anh chậm rãi nhìn cô, như muốn truyền tải điều gì đó không nói ra. Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình loạn nhịp.
Buổi chiều tiếp tục với nhiều thử thách: Lan Anh phải tổng hợp dữ liệu từ nhiều nguồn, đối chiếu thông tin và tạo báo cáo sơ bộ. Cô gặp không ít khó khăn khi một số số liệu mâu thuẫn, khiến cô phải gọi Huyền nhờ trợ giúp. Trong lúc ấy, Ngọc Trâm ghé qua bàn, liếc Lan Anh một cách ác ý:
“Lan Anh, số liệu này sai rồi. Nếu nộp báo cáo như vậy, cả nhóm sẽ gặp rắc rối.”
Lan Anh cảm thấy áp lực dồn dập, nhưng cô không để bản thân gục ngã. Cô nhắn tin cho Huyền: “Cậu có thể kiểm tra lại giúp mình không? Mình muốn chắc chắn trước khi nộp báo cáo.”
Nhờ sự hỗ trợ kịp thời, Lan Anh hoàn thành bản báo cáo trước hạn. Khi Minh Huy nhận được, anh gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng:
“Cậu đã làm tốt. Tiếp tục giữ phong độ này, dự án sẽ thành công.”
Lan Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô nhận ra rằng công việc không chỉ thử thách khả năng mà còn rèn luyện sự kiên nhẫn, quyết đoán và khả năng giữ bình tĩnh trước xung đột.
Trước khi ra về, Lan Anh thu dọn đồ đạc, ánh mắt lại vô tình lướt qua Minh Huy – người sếp nghiêm khắc nhưng cũng đầy bí ẩn và hấp dẫn. Cô thầm nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức. Và… biết đâu, mình sẽ hiểu thêm về sếp Minh Huy nhiều hơn.”
Kết thúc ngày thứ ba, Lan Anh ra về với tâm trạng vừa mệt mỏi, vừa háo hức. Cô biết rằng môi trường công sở không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi để cô trưởng thành, đối diện xung đột, và… nơi những rung động tình cảm âm thầm bắt đầu nảy sinh.