cuộc tình công sở

Chương 4: Áp lực và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư tại công ty, Lan Anh bước vào phòng làm việc với tâm trạng vừa háo hức, vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày căng thẳng: dự án chính thức bắt đầu, mọi lỗi lầm đều có thể để lại hậu quả, và đặc biệt, Ngọc Trâm dường như đã quyết tâm “theo sát” cô từ hôm qua.

Ngay khi Lan Anh đặt ba lô xuống bàn, Ngọc Trâm tiến đến, ánh mắt sắc lẹm như muốn dò xét từng hành động.

“Lan Anh, hôm nay hy vọng cô không làm nhóm tụt tiến độ,” Ngọc Trâm nói, giọng mỉa mai rõ ràng.

Lan Anh mỉm cười nhẹ, giữ thái độ bình tĩnh: “Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng mong Ngọc Trâm cũng hợp tác để dự án thành công.”

Ngọc Trâm cười khẩy, không đáp lại, chỉ rảo bước đi như để lại một thông điệp: “Ngày hôm nay sẽ rất thú vị.”

Buổi sáng trôi qua với những công việc chuẩn bị, Lan Anh phải liên tục tổng hợp số liệu, chỉnh sửa báo cáo, và trao đổi với các bộ phận khác. Áp lực tăng lên khi một số dữ liệu mâu thuẫn khiến cô phải liên tục kiểm tra. Trong lúc căng thẳng, Minh Huy bất ngờ xuất hiện bên bàn cô.

“Lan Anh, tôi thấy cậu đang tập trung dữ liệu. Có vài điểm cần hiệu chỉnh. Tôi sẽ giúp cậu.” Anh cúi xuống, chỉ vào màn hình máy tính. Khoảng cách giữa hai người chỉ vài tấc, khiến Lan Anh cảm giác tim mình đập nhanh.

“Dạ, em cảm ơn ạ,” Lan Anh lắp bắp, cố gắng không nhìn quá lâu vào ánh mắt Minh Huy.

Minh Huy nghiêng người, nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Trong dự án này, cậu sẽ phải độc lập và quyết đoán. Đừng sợ mắc lỗi, nhưng phải biết chịu trách nhiệm.”

Lan Anh gật đầu, cảm thấy vừa lo lắng vừa an tâm. Áp lực công việc chưa bao giờ khiến cô vừa mệt mỏi vừa hưng phấn như lúc này.

Buổi chiều, cả nhóm họp nhanh để đánh giá tiến độ. Ngọc Trâm lại lên tiếng, giọng đầy thách thức:

“Lan Anh, báo cáo của cô còn thiếu một số số liệu quan trọng. Nếu không chỉnh kịp, toàn bộ tiến độ sẽ bị ảnh hưởng.”

Lan Anh cảm thấy nóng mặt, nhưng cố gắng bình tĩnh: “Em đã kiểm tra lại, nhưng nếu Ngọc Trâm thấy thiếu, chúng ta có thể rà soát cùng nhau để chắc chắn.”

Minh Huy nhìn cả hai, giọng nghiêm nghị:

“Ngọc Trâm, tôi muốn nghe giải pháp cụ thể từ cô, không phải lời mỉa mai. Lan Anh, tiếp tục hoàn thiện báo cáo, tôi sẽ xem trước khi nộp cho khách hàng.”

Câu trả lời dứt khoát của Minh Huy khiến Ngọc Trâm im bặt, nhưng ánh mắt cô ta vẫn đầy sát khí. Lan Anh biết, trận chiến tinh thần với đồng nghiệp chỉ mới bắt đầu.

Sau cuộc họp, Minh Huy mời Lan Anh vào phòng riêng để trao đổi chi tiết hơn về dự án. Không gian phòng yên tĩnh, chỉ có hai người. Minh Huy đưa cho cô bản dữ liệu, chỉ từng chi tiết và giải thích cặn kẽ cách tối ưu hóa dự án.

“Lan Anh, nếu gặp khó khăn, đừng ngại hỏi tôi trực tiếp. Tôi muốn cậu hiểu rõ từ đầu, để tránh sai sót.” Minh Huy nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa có chút ấm áp.

Lan Anh lặng lẽ gật đầu, tim đập mạnh. Khoảng cách gần gũi này khiến cô nhận ra một cảm xúc lạ: vừa lo lắng, vừa hồi hộp, vừa muốn chứng tỏ bản thân.

Khi ra khỏi phòng, Lan Anh đối diện với Ngọc Trâm đang đứng gần cửa, ánh mắt đầy thách thức. Cô ta lạnh lùng nói:

“Nhớ chuẩn bị tốt đấy, Lan Anh. Dự án này sẽ không dễ dàng đâu.”

Lan Anh mỉm cười nhẹ, trong lòng lại có chút phấn khích: “Em đã sẵn sàng rồi.”

Ngày thứ tư kết thúc với cảm giác mệt mỏi nhưng tràn đầy động lực. Lan Anh nhận ra công việc không chỉ là thử thách kỹ năng, mà còn rèn luyện sự kiên nhẫn, lòng quyết đoán, và khả năng giữ bình tĩnh trước xung đột. Đồng thời, cô cũng cảm nhận rõ mối quan hệ dần hình thành với Minh Huy – một sự gần gũi vừa riêng tư, vừa kích thích cảm xúc khó tả.

Khi ra về, Lan Anh nhìn lên bầu trời chiều đỏ rực, thầm nhủ: “Ngày mai sẽ còn khó khăn hơn. Nhưng mình sẽ đối mặt. Và… biết đâu, những rung động này sẽ là động lực để mình trưởng thành hơn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×