cuộc tình tay ba

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng mùa thu, ánh nắng vàng vọt len lỏi qua từng kẽ lá trên con phố nhỏ. Thành phố vừa thức giấc, tiếng còi xe rộn ràng, tiếng rao hàng của những gánh hàng rong hòa quyện thành bản nhạc quen thuộc của đời sống. Giữa dòng người tấp nập, có một chàng trai trẻ bước đi với dáng vẻ vội vã nhưng vẫn giữ nét trầm lắng – Khanh.

Khanh hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt sáng nhưng luôn thoáng một chút suy tư. Anh làm nhân viên văn phòng cho một công ty xuất nhập khẩu, công việc ổn định, lương đủ để anh trang trải cuộc sống độc lập ở thành phố này. Thế nhưng, trong sâu thẳm, Khanh vẫn thấy đời mình trống trải, như thiếu một mảnh ghép quan trọng.

Sáng nay, sau cuộc họp căng thẳng, Khanh quyết định đi bộ về nhà thay vì bắt xe buýt như thường lệ. Con đường dài, gió thu mát rượi khiến anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Anh dừng lại bên vỉa hè mua chai nước. Vừa đưa tiền, một cảnh tượng bất ngờ khiến anh khựng lại: phía bên kia đường, một cô gái đang loay hoay nhặt những cuốn sách rơi tung tóe khỏi chiếc túi cũ rách toạc. Người đi qua kẻ lại nhưng chẳng ai dừng chân giúp.

Không hiểu sao, bước chân Khanh như bị hút về phía ấy. Anh chạy nhanh qua đường, quỳ xuống phụ cô gái nhặt từng cuốn sách. Cô ngước lên, đôi mắt to tròn, trong veo nhưng ẩn chứa nét mệt mỏi.

– Cảm ơn anh… – giọng cô run run.

Khanh chỉ mỉm cười:
– Không có gì. Em ổn chứ?

Cô gái gật đầu, mái tóc dài lòa xòa che nửa gương mặt. Bộ quần áo giản dị, đôi giày cũ sờn gót nói lên phần nào cuộc sống không dư dả. Nhưng ánh mắt cô thì khác – trong sáng, thành thật, khiến Khanh bỗng cảm thấy tim mình khẽ chao đảo.

– Sách nhiều quá, em mang thế này vất vả lắm. – Khanh đỡ giúp cô xếp lại.

– Em đi làm thêm ở hiệu sách, tiện mang về đọc. – Cô khẽ cười, nụ cười mỏng manh nhưng đủ làm sáng bừng khoảnh khắc. – Em tên Liên.

Cái tên như một nốt nhạc ngân vang trong đầu Khanh. Anh đáp:
– Anh là Khanh. Hân hạnh được gặp em.

Họ trao nhau ánh nhìn, ngắn thôi nhưng đủ để một mầm mống lạ lẫm nảy sinh. Khanh tự hỏi: tại sao trong muôn ngàn người trên con phố này, anh lại dừng lại, lại bị cuốn vào đôi mắt ấy?

Ngày hôm đó, Khanh không vội về nhà nữa. Anh ngỏ ý giúp Liên mang sách đến ngôi nhà trọ nhỏ của cô ở khu phố nghèo phía sau chợ. Con hẻm chật hẹp, tường loang lổ, từng căn phòng trọ chật chội nối nhau. Liên vừa đi vừa kể:

– Ba mẹ em mất sớm, em sống cùng dì ở quê, sau này lên thành phố vừa học vừa làm. Giờ thì chỉ còn học nốt vài môn để ra trường…

Giọng cô nhẹ, không hề than thở, nhưng trong từng câu chữ là cả một tuổi thơ vất vả. Khanh lắng nghe, thấy lòng dâng lên một cảm giác khó tả – vừa thương, vừa muốn che chở.

Căn phòng trọ nhỏ bé, chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, nhưng được Liên sắp xếp gọn gàng. Trên chiếc bàn cũ là chồng sách cao, vài tờ giấy ghi chép chi chít. Khanh đặt sách xuống, nhìn quanh rồi khẽ gật:
– Em chịu khó thật.

Liên cười:
– Có lẽ vì em tin, nếu cố gắng học hành, tương lai sẽ bớt chật vật hơn.

Ánh mắt ấy sáng lên, bất chấp khung cảnh tồi tàn. Khanh đứng lặng, cảm thấy cô gái này mang một sức mạnh khác biệt, điều mà anh – dù có công việc ổn định và đời sống đầy đủ hơn – vẫn thiếu.

Trước khi ra về, Khanh do dự vài giây rồi lấy số điện thoại:
– Nếu có gì cần giúp, cứ gọi cho anh.

Liên gật đầu, mắt ánh lên sự tin tưởng.

Vài ngày sau, họ tình cờ gặp lại – lần này ở một quán cà phê nhỏ gần công ty Khanh. Liên làm thêm ở đó, dáng vẻ bận rộn nhưng vẫn tươi tắn. Khanh ngồi xuống, gọi một ly cà phê chỉ để có cớ trò chuyện.

Câu chuyện cứ thế trôi đi. Từ những sở thích giản dị, những kỷ niệm tuổi thơ, đến ước mơ tương lai. Khanh nhận ra Liên không chỉ nghèo về vật chất, cô còn giàu nghị lực và niềm tin – điều mà anh vô tình tìm kiếm bấy lâu.

Tối hôm ấy, khi về đến căn hộ của mình, Khanh thấy lòng xao động. Trong căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, anh bỗng thấy trống vắng lạ thường. Tiếng cười của Liên, ánh mắt trong veo của cô như vẫn quanh quẩn đâu đây.

Nhưng cuộc đời luôn bất ngờ. Một tuần sau, trong một bữa tiệc sinh nhật sang trọng do bạn thân tổ chức, Khanh lại gặp một người con gái khác – Kim.

Kim bước vào, khoác trên mình chiếc váy đỏ nổi bật, thần thái tự tin khiến cả căn phòng chú ý. Cô con gái của một doanh nhân giàu có, nổi tiếng trong giới trẻ bởi nhan sắc và cá tính mạnh mẽ. Khi ánh mắt Kim dừng lại ở Khanh, nụ cười của cô rạng rỡ:
– Lâu rồi mới gặp anh.

Thì ra, họ từng quen biết sơ qua trong một buổi hội thảo. Khanh nhớ ra ngay, bởi Kim mang phong thái hoàn toàn khác biệt: quyết đoán, sắc sảo, và đầy sức hút.

Trong tiếng nhạc du dương, Kim chủ động kéo Khanh vào câu chuyện. Cô nói nhiều, cười nhiều, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay anh, tự nhiên như thể họ đã thân thiết từ lâu. Khanh hơi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận: Kim có một sức hút mãnh liệt, khác hẳn sự dịu dàng của Liên.

Khi ra về, Kim còn gửi tin nhắn: “Anh Khanh, hôm nào mình đi uống cà phê riêng nhé?”

Khanh cầm điện thoại, lòng rối bời. Trong đầu anh hiện lên nụ cười trong trẻo của Liên, rồi lại thoáng qua ánh mắt sắc sảo của Kim. Hai thế giới, hai con người khác biệt, nhưng đều khiến trái tim anh rung động.

Đêm hôm ấy, Khanh không ngủ được. Anh nhớ lại khoảnh khắc giúp Liên nhặt sách dưới ánh nắng vàng nhạt hôm nào – một định mệnh bất ngờ đã mở ra một cánh cửa mới. Rồi anh nhớ tới nụ cười của Kim trong bữa tiệc lộng lẫy – một cánh cửa khác, đầy mê hoặc.

Anh tự hỏi: “Định mệnh của mình rốt cuộc là ai? Liên – cô gái nghèo nhưng kiên cường, hay Kim – cô tiểu thư giàu có, quyến rũ?”

Bầu trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, những tia nắng đầu tiên ló rạng. Khanh biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời anh sẽ không còn đơn giản như trước nữa. Anh đã bước vào một ngã rẽ định mệnh – nơi tình yêu sẽ thử thách và thay đổi tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×