cuộc tình tay ba

Chương 2: Ánh mắt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, khi ánh nắng cuối ngày còn vương vãi trên những tán cây, Khanh ngồi thẫn thờ bên hiên nhà trọ. Cái hiên nhỏ ọp ẹp, chỉ đủ một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhưng lại là nơi mà anh hay tìm về mỗi khi tâm trí lạc lõng. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt của Liên – đôi mắt buồn nhưng lại sáng lên một cách kỳ lạ, như chứa cả bầu trời mênh mông, vừa mỏng manh vừa kiên cường.

Anh nhớ buổi gặp hôm qua, khi bàn tay khẽ chạm vào nhau vì cùng đưa trả tập hồ sơ rơi xuống đất. Cái chạm nhẹ thôi, tưởng chừng vô nghĩa, nhưng đủ khiến tim Khanh loạn nhịp. Anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm lành lạnh từ đôi tay gầy gò ấy, và một nỗi thương cảm sâu kín len lỏi vào tim.

Liên khác hẳn với Kim – người con gái sang trọng mà Khanh từng quen biết. Kim lúc nào cũng xuất hiện với dáng vẻ tự tin, áo quần tươm tất, đôi mắt sắc sảo và nụ cười quyến rũ. Kim không giấu giếm sự quan tâm dành cho Khanh, cô thường thẳng thắn nói những lời làm anh phải lúng túng. Sự mạnh mẽ của Kim khiến Khanh choáng ngợp, nhưng cũng khiến anh đôi khi thấy áp lực.

Trong khi đó, Liên hiện ra như một làn gió mát sau buổi trưa oi ả. Cô chẳng bao giờ khoe khoang hay phô trương, chỉ âm thầm làm việc, sống giản dị trong căn phòng trọ nhỏ hẹp. Nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến Khanh bị cuốn vào, như tìm thấy điều gì thuần khiết trong cuộc sống vốn đầy bon chen này.

Một tuần sau, cơ duyên lại đưa Khanh gặp Liên. Lần này, anh tình cờ thấy cô đang đứng chờ xe buýt dưới mái che xiêu vẹo, tay ôm tập tài liệu dày cộp. Cơn mưa bất chợt trút xuống, dòng người hối hả chạy trú, còn Liên loay hoay che tập giấy dưới vạt áo.

Khanh vội lao đến, mở chiếc dù duy nhất anh mang theo.
– “Để tôi che cho cô.” – Anh nói, giọng có chút gấp gáp.

Liên ngước lên, đôi mắt thoáng bất ngờ. Khoảnh khắc ấy, Khanh nhìn thẳng vào mắt cô, và tim anh như hụt một nhịp. Một ánh mắt vừa ướt át bởi mưa, vừa sáng ngời sự cảm ơn chân thành.

– “Cảm ơn anh… Khanh, phải không?” – Liên hỏi nhỏ, đôi môi tím tái vì lạnh.
– “Ừ, còn cô là Liên, đúng chứ?” – Anh cười, hơi lúng túng vì nhớ quá rõ về cô.

Cả hai cùng đứng dưới chiếc dù nhỏ, khoảng cách gần đến mức Khanh nghe rõ tiếng thở run rẩy của Liên. Anh bối rối, vừa muốn né tránh, vừa muốn kéo dài giây phút ấy mãi.

Khi chuyến xe buýt đến, Khanh ngập ngừng đề nghị:
– “Hay là… để tôi chở cô về. Tôi có xe máy, đi dưới mưa thế này dễ bệnh lắm.”

Liên thoáng ngập ngừng, ánh mắt nhìn xuống như cân nhắc, rồi khẽ gật đầu. Cái gật đầu nhẹ thôi, nhưng trong lòng Khanh, nó như một sự đồng ý cho phép anh bước thêm một bước vào thế giới của cô.

Tối hôm ấy, khi Khanh đưa Liên về tận cửa phòng trọ, anh đứng ngần ngại mãi mới dám nói:
– “Nếu có gì khó khăn, Liên cứ nói với tôi. Tôi có thể giúp, trong khả năng của mình.”

Liên khẽ cười, nụ cười buồn nhưng dịu dàng:
– “Anh tốt quá. Nhưng… tôi quen tự lo rồi.”

Câu nói ấy khiến tim Khanh se thắt. Anh nhận ra, phía sau nụ cười kia là cả một bầu trời gánh nặng mà Liên đang âm thầm chịu đựng.

Đêm đó, Khanh trở về với tâm trạng ngổn ngang. Anh nghĩ đến Kim – người con gái giàu có, sẵn sàng cho anh tất cả mà không cần anh phải lo nghĩ gì. Nhưng rồi anh lại nhớ đến ánh mắt của Liên, ánh mắt khiến anh day dứt, muốn bảo vệ, muốn ở bên cạnh.

Lần đầu tiên trong đời, Khanh cảm thấy mình đứng giữa ngã ba tình cảm. Một bên là ánh sáng rực rỡ, một bên là ánh sáng dịu dàng. Và anh, không ngờ rằng, chỉ vì một ánh mắt mà con tim đã bắt đầu rung động thật sự.

Vài ngày sau, Kim hẹn gặp Khanh tại một quán cà phê sang trọng ở trung tâm. Cô mặc chiếc váy đỏ nổi bật, nụ cười rạng rỡ.
– “Khanh, dạo này em bận gì mà né tránh chị vậy?” – Kim nghiêng đầu, đôi mắt tinh anh như muốn nhìn thấu tâm can anh.

Khanh lúng túng, không dám nói thật. Hình ảnh Liên lại bất giác hiện ra trong tâm trí anh.

Kim cười, vươn tay đặt lên bàn tay anh:
– “Chị biết, em còn băn khoăn nhiều thứ. Nhưng Khanh à, với chị, em xứng đáng có tất cả. Chỉ cần em đồng ý, chị có thể cho em một tương lai sáng lạn.”

Trái tim Khanh run lên. Anh biết lời Kim nói là thật, và cô có đủ khả năng biến nó thành hiện thực. Nhưng cùng lúc đó, trong sâu thẳm, anh lại nghe vang vọng giọng nói dịu dàng của Liên: “Tôi quen tự lo rồi.”

Một bên là bàn tay mạnh mẽ đang nắm chặt anh, một bên là ánh mắt mỏng manh nhưng kiên cường níu giữ tim anh.

Khoảnh khắc ấy, Khanh hiểu rằng, sóng gió tình yêu vừa mới bắt đầu. Và anh không thể nào thoát khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×