Cả khán phòng như đông cứng lại sau lời mở đầu của Khanh. Không khí đặc quánh đến mức người ta có thể nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Phóng viên ghim ánh mắt, máy quay dí sát, từng ánh đèn flash loang loáng như muốn đốt cháy con người đang đứng trên bục phát biểu.
Kim ngồi hàng ghế đầu, gương mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia hy vọng. Cô nắm chặt hai bàn tay, khớp ngón tay trắng bệch. Bên ngoài khán phòng, Liên đứng lặng, không bước vào, chỉ dõi theo qua màn hình lớn đặt trước sảnh. Cô biết giây phút này sẽ thay đổi tất cả.
Khanh hít một hơi dài. Anh nhớ đến những ngày bình yên, nhớ đến nụ cười trong trẻo của Liên nơi hành lang ký túc xá, nhớ đến ánh mắt dịu dàng mà Kim đã dành cho anh suốt bao năm. Trái tim anh như bị xé làm đôi, nhưng lý trí buộc phải lựa chọn.
– Tôi… – Khanh ngập ngừng, giọng khàn đặc. – Tôi xin lỗi vì đã để mọi chuyện đi quá xa. Tôi đã ích kỷ, nghĩ rằng có thể ôm cả hai bờ vai, nhưng điều đó chỉ đem lại đau khổ cho tất cả. Hôm nay, tôi sẽ chấm dứt sự mập mờ này.
Một khoảng lặng dài. Rồi anh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
– Người tôi chọn để đi cùng hết quãng đường còn lại… là Kim.
Tiếng máy ảnh nổ dồn dập như pháo, tiếng xì xào nổi lên như sóng cồn. Kim bật khóc, đôi vai run rẩy. Cô vừa mừng vừa đau, vì biết chiến thắng này không phải từ tình yêu trọn vẹn mà từ quyết định bị ép giữa giông bão.
Ở ngoài sảnh, Liên cắn môi đến bật máu. Nước mắt chảy dài, nhưng cô mỉm cười nhạt. Dường như trong sâu thẳm, cô đã lường trước điều này. Cô quay lưng, bước đi thật chậm, để lại phía sau lưng màn hình đang phát hình ảnh Khanh nắm lấy bàn tay Kim.
Khanh cúi đầu trước toàn thể phóng viên:
– Đây không chỉ là quyết định cá nhân, mà còn là lời hứa trách nhiệm. Tôi sẽ bảo vệ Kim, cũng như danh dự của gia đình hai bên. Xin mọi người, từ hôm nay, hãy dừng lại những lời đồn đại.
Hội trường bùng nổ trong hỗn loạn, câu hỏi dồn dập, nhưng Khanh đã nói hết. Anh rời bục phát biểu, tay vẫn siết chặt tay Kim.
Nhưng ngay khi bước xuống, trái tim anh nhói buốt. Trong khoảnh khắc thoáng qua, hình ảnh Liên quay lưng bỏ đi như khắc sâu vào tâm trí, tựa một vết thương không bao giờ lành.
Một quyết định đã được đưa ra, một ngã rẽ đã mở ra trước mắt. Nhưng phía sau những ánh đèn flash, hạnh phúc hay bi kịch vẫn còn là ẩn số.