cưới anh rồi, em đừng hối hận!

Chương 1: ĐÊM MƯA ĐỊNH MỆNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa.

Những hạt mưa đầu hạ như từng sợi chỉ bạc giăng kín con đường vắng. Ánh đèn đường lờ mờ xuyên qua làn nước, phản chiếu những vệt sáng run rẩy, kéo dài theo bước chân vội vã của cô gái nhỏ đang cố che chiếc túi nilon trên đầu.

Cố Tinh Hạ khẽ run.

Mưa lạnh, mà ví cô thì đã cạn sạch.

Cô vừa tan ca ở quán cà phê nhỏ gần đại học, định chạy ra trạm xe buýt để kịp chuyến cuối về nhà trọ, nào ngờ giữa đường thì trời đổ mưa như trút.

"Thật là… hôm nay xui tận mạng," cô lẩm bẩm, rụt cổ trong chiếc áo khoác mỏng.

Bên kia đường, tiếng phanh xe rít lên chói tai.

Cùng lúc, một tiếng "rầm" vang lên như xé toạc màn mưa.

Tinh Hạ giật mình, quay phắt lại — ánh đèn pha lóe sáng khiến cô phải nheo mắt. Trong làn mưa mờ mịt, một chiếc xe thể thao màu đen lao chệch khỏi làn đường, húc mạnh vào lan can, đầu xe méo mó, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Không nghĩ nhiều, cô ném vội túi xách sang một bên, chạy đến.

“Có ai không?!” – cô hét lên, tiếng mình lạc giữa tiếng mưa.

Không một tiếng đáp.

Chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt và âm thanh nặng nề của động cơ vẫn còn nóng.

Tinh Hạ kéo cửa xe — cửa kẹt cứng. Cô cố lấy hết sức, vừa kéo vừa run vì lạnh. Đến lần thứ ba, cánh cửa bật mở, hơi nóng pha mùi khét xộc ra.

Người đàn ông trong xe ngả người ra ghế, gương mặt tái nhợt, trán rướm máu. Áo sơ mi trắng của anh dính chặt vào cơ thể, từng đường nét rắn rỏi hiện rõ dưới ánh đèn.

Cố Tinh Hạ hít sâu, tim đập loạn.

Cô chưa từng thấy ai... đẹp đến mức này. Dù khuôn mặt anh đang tái đi vì mất máu, vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, cao quý, như thể chẳng thuộc về thế giới của cô.

Nhưng không phải lúc để ngẩn ngơ.

Cô lay nhẹ:

“Anh... anh nghe tôi nói không? Anh tỉnh lại đi!”

Người đàn ông khẽ nhíu mày, giọng khàn khàn yếu ớt:

“...Xe...”

“Xe sắp cháy rồi, anh phải ra ngoài ngay!” – cô nói gấp, nhìn đám khói bắt đầu bốc cao.

Cố Tinh Hạ vươn tay tháo dây an toàn, cố gắng kéo anh ra. Anh nặng hơn cô tưởng, cơ thể cao lớn khiến cô gần như mất thăng bằng.

"Chịu khó một chút... tôi không bỏ anh lại đâu!" – cô nghiến răng, đặt anh tựa vai mình, từng bước lôi ra khỏi xe.

Vừa ra khỏi xe vài mét, ngọn lửa bùng lên phía sau, ánh sáng đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt cô.

Cô suýt khuỵu xuống, nhưng bàn tay anh bất giác siết lấy cổ tay cô.

Giọng nói khàn đặc, yếu ớt mà mang theo sự trấn định lạ lùng:

“Cô... đừng lại gần... nổ...”

“Không sao đâu, tôi sẽ gọi cứu thương, anh cố chịu nhé!”

Tinh Hạ đặt anh nằm bên lề đường, cởi chiếc áo khoác mỏng duy nhất của mình che vết thương trên đầu anh. Mưa lạnh tạt vào mặt, tóc cô ướt sũng, dính bết lên má.

Cô run rẩy bấm điện thoại, nhưng màn hình chỉ hiện dòng chữ "Không có tín hiệu".

“Chết tiệt...”

Cô ngẩng lên, nhìn quanh — con đường ngoại ô vắng tanh, chẳng có ai.

Xe của cô? Không có. Taxi? Không. Đêm mưa khiến mọi thứ như bị cô lập khỏi thế giới.

Không còn cách nào khác, cô quyết định cõng anh.

Cô biết phía trước có một quán trọ nhỏ mà đôi khi sinh viên nghèo như cô thuê tạm.

Cố Tinh Hạ siết chặt hai vai, hít sâu:

“Anh... cao quá rồi đấy... nhưng cố chịu một chút nhé.”

Cô cúi xuống, cõng anh lên lưng. Người đàn ông trên vai cô lạnh buốt, hơi thở nặng nề phả ra bên tai khiến cô rùng mình.

Bước chân lảo đảo, cô đi trong mưa như người mộng du.

Khi đến được quán trọ, toàn thân cô gần như kiệt sức.

Cô gõ cửa liên hồi, bà chủ quán – một người phụ nữ trung niên – giật mình ra mở, hốt hoảng:

“Trời ơi, sao thế này? Người này bị thương à?”

“Bà... cho tôi... cho anh ấy nghỉ tạm một phòng, tôi... tôi sẽ trả tiền...” – Tinh Hạ thở dốc.

Bà chủ không nỡ từ chối, vội mở phòng trống gần cửa, giúp cô đặt người đàn ông lên giường.

Cố Tinh Hạ run rẩy vắt nước mưa từ áo, quay sang nhìn anh.

Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên khuôn mặt anh — sống mũi cao, hàng mi dày, vệt máu kéo dài xuống gò má, trông vừa yếu đuối vừa... đẹp đến lạ.

Cô khẽ thở dài, thì thầm:

“Anh là ai mà gặp vận rủi thế này...”

Cô lấy khăn sạch trong phòng tắm, lau vết máu trên trán anh. Động tác nhẹ đến mức như sợ làm vỡ người trước mặt.

Bàn tay cô vô tình chạm vào cổ tay anh — cứng, lạnh, nhưng ẩn chứa thứ sức mạnh khiến tim cô đập mạnh.

Người đàn ông khẽ rên, mi mắt run lên, rồi mở ra.

Đôi mắt sâu thẳm, đen như mực, lạnh lẽo mà đầy áp lực.

Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến Tinh Hạ sững lại.

“...Cô là ai?” – anh hỏi khẽ, giọng khàn trầm, xen lẫn hoang mang.

“Tôi... chỉ đi ngang qua, thấy anh bị tai nạn...”

Anh nhắm mắt lại, dường như đang cố nhớ điều gì.

Một lúc lâu sau, anh hỏi tiếp, giọng trầm thấp:

“Có ai... đi cùng tôi không?”

“Không có ai cả. Chỉ mình anh trong xe thôi.”

Im lặng.

Tiếng mưa ngoài kia vẫn rơi không dứt, hòa cùng nhịp thở nặng nề của anh.

Cố Tinh Hạ đứng lên, định đi lấy nước thì anh chợt nắm lấy cổ tay cô.

“Đừng... đi...”

Bàn tay anh siết chặt, hơi lạnh từ da anh lan sang tay cô.

Trong mắt anh thoáng qua chút yếu mềm – một cảm xúc mà cô không hiểu nổi.

Cô mím môi, gật đầu:

“Được rồi, tôi không đi. Anh nghỉ đi, mai tôi gọi bác sĩ.”

Anh khẽ gật, rồi lịm đi, hơi thở dần đều hơn.

Đêm đó, Cố Tinh Hạ ngồi bên giường suốt.

Cô không dám ngủ. Sợ anh sốt, sợ anh ngừng thở, sợ chính mình sẽ tỉnh dậy và thấy mọi thứ chỉ là mơ.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi rả rích.

Trong căn phòng nhỏ, hơi ấm giữa hai con người xa lạ dần lan ra, hòa tan vào không khí lạnh giá.

Cô nhìn anh lần nữa.

Dưới ánh đèn vàng, gương mặt ấy không còn căng cứng mà trở nên bình yên, hơi thở đều đặn, đôi môi mím nhẹ.

Cố Tinh Hạ khẽ mỉm cười:

“Anh ngủ ngon nhé... người lạ giữa đêm mưa.”

Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông.

Cố Tinh Hạ mệt mỏi dụi mắt, vừa kịp nhìn thấy anh mở mắt.

Ánh nhìn ấy khiến tim cô thót lên một nhịp.

Không còn mơ hồ hay yếu ớt nữa, đôi mắt ấy lúc này sâu thẳm, lạnh lẽo, đầy uy lực.

“Cô...” – giọng anh trầm khàn, nhưng mang theo khí thế khiến người khác bất giác rụt rè – “đã chạm vào tôi?”

Tinh Hạ giật mình: “Tôi chỉ giúp anh thôi! Anh bị thương, nếu không tôi—”

“Điện thoại của tôi đâu?” – Anh ngắt lời, giọng lạnh.

“...Tôi không thấy, hình như rơi lúc tai nạn rồi.”

Anh nhíu mày, ngồi dậy, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua không gian.

Ngay cả khi trên trán còn dán băng, người đàn ông ấy vẫn toát lên khí thế khiến căn phòng nhỏ dường như không đủ chỗ chứa.

“Cảm ơn.” – Anh nói gọn, giọng điệu xa cách.

Cố Tinh Hạ bối rối: “Anh... không sao chứ? Tôi có thể giúp gọi bác sĩ—”

“Không cần.”

Anh bước xuống giường, hơi loạng choạng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Khi đi ngang qua cô, mùi hương nam tính dịu nhẹ thoáng qua khiến cô ngẩn người.

Anh dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn cô.

Đôi mắt ấy lại một lần nữa xuyên thấu mọi phòng bị của cô gái nhỏ.

“Đêm qua... cảm ơn cô. Tôi nợ cô một lần.”

Câu nói đơn giản, nhưng âm điệu lại khiến trái tim Cố Tinh Hạ đập mạnh như có nhịp lạ.

Cửa khép lại.

Bóng anh khuất dần trong ánh sáng ban mai.

Cố Tinh Hạ vẫn đứng yên rất lâu, cho đến khi nhận ra sàn nhà vẫn còn in dấu chân ướt của anh.

Cô không biết, người đàn ông mà mình cứu — không chỉ là một kẻ bị tai nạn ngẫu nhiên giữa đêm mưa.

Mà là Tần Mặc, tổng giám đốc Tần Thị – người có thể khiến cả thành phố A run sợ chỉ bằng một cái chau mày.

Cố Tinh Hạ khẽ thở dài, nhìn ra cửa sổ.

Mưa đã tạnh. Ánh mặt trời xuyên qua đám mây xám, chiếu xuống con đường ướt đẫm nước mưa — nơi mà chỉ vài tiếng trước, cô đã cứu một người đàn ông xa lạ.

Cô không biết rằng, khoảnh khắc ấy, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×