Ba ngày sau đêm mưa định mệnh.
Thành phố A lại chìm trong nắng sớm rực rỡ.
Cố Tinh Hạ vừa xong ca làm ở quán cà phê nhỏ trên đường Bắc An. Cô tháo tạp dề, ngồi xuống ghế gỗ, lau vội mồ hôi. Mùi cà phê rang còn vương trên tay áo, hòa với hương gió, dễ chịu lạ thường.
Chủ quán – chị Lệ, người phụ nữ trung niên hiền hậu – đặt cốc nước lạnh xuống bàn:
“Hạ này, nghe nói trường cũ sắp tuyển nhân viên hành chính, cô có muốn thử không? Đỡ vất vả hơn làm ở đây.”
Cố Tinh Hạ mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Em cảm ơn chị. Em sẽ nộp hồ sơ. Nhưng chắc khó lắm, giờ người ta đòi bằng cấp với kinh nghiệm nhiều lắm.”
Chị Lệ thở dài:
“Con bé này... tốt nghiệp loại giỏi mà lúc nào cũng tự ti.”
Tinh Hạ cười, cúi đầu uống nước.
Cô đã quen với việc khiêm nhường. Cuộc sống của cô chẳng có gì đặc biệt – chỉ là một cô gái nhỏ, tốt nghiệp đại học với số nợ vay còn treo, làm thêm ba việc để đủ tiền trọ và trả học phí cũ.
Nếu có điều gì khiến cô còn nhớ trong mấy ngày qua, thì chỉ là khuôn mặt của người đàn ông trong đêm mưa ấy.
Tần Mặc.
Cô không biết tên anh, nhưng đôi mắt sâu thẳm ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu.
Mỗi khi nghĩ lại, cô lại thấy mình thật kỳ lạ – cứu người thôi mà, có gì đâu mà cứ như bị hút vào một cơn gió vô hình, chẳng dứt ra được.
Buổi trưa, khi cô ra khỏi quán, nắng chói chang phủ khắp vỉa hè.
Vừa bước được vài bước, một chiếc xe đen bóng loáng dừng lại bên đường.
Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest đen bước xuống, dáng vẻ cung kính.
“Xin hỏi, cô có phải là cô Cố Tinh Hạ không?”
Cố Tinh Hạ ngỡ ngàng:
“Vâng, là tôi... Anh là—?”
“Chủ tịch Tần muốn gặp cô.”
Cô khựng lại, gió như ngừng thổi.
“Chủ... tịch Tần nào cơ ạ?”
Người đàn ông chỉ mỉm cười, mở cửa xe:
“Mời cô theo tôi. Ngài ấy đang đợi.”
Xe chạy qua những con đường sầm uất, hướng thẳng đến khu trung tâm – nơi mà Cố Tinh Hạ chỉ dám nhìn qua tivi.
Những tòa nhà chọc trời, những cửa kính sáng lóa, những con người khoác áo vest sang trọng — tất cả đều khiến cô thấy mình nhỏ bé.
Khi xe dừng trước tòa nhà Tần Thị, cô ngẩn người nhìn lên tấm biển bạc sáng loáng:
TẬP ĐOÀN TẦN THỊ – TẦN MẶC, TỔNG GIÁM ĐỐC ĐIỀU HÀNH.
Cố Tinh Hạ khẽ nuốt nước bọt.
Tên đó… sao nghe quen thế?
Người đàn ông mở cửa xe:
“Cô Cố, mời vào. Ngài Tần đang đợi trên tầng 28.”
Thang máy bọc kính đưa cô đi lên, phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của cô giữa không gian sang trọng, lạnh lẽo.
Khi cửa mở, cô thấy một thư ký nữ tiến đến – gương mặt đẹp, dáng người chuyên nghiệp.
“Cố tiểu thư, mời vào. Tổng giám đốc đang chờ.”
Tinh Hạ bước qua cánh cửa gỗ lim lớn, mùi gỗ trầm và hương bạc hà thoang thoảng khiến cô hơi run.
Phòng làm việc rộng đến mức khiến người ta choáng ngợp. Ánh sáng tràn qua tấm kính cao sát trần, chiếu lên người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc.
Áo sơ mi trắng, cà vạt đen, ánh mắt lạnh như sương.
Cố Tinh Hạ nhận ra anh ngay lập tức.
Người đàn ông trong đêm mưa.
“Anh...” – giọng cô khẽ run.
Tần Mặc ngẩng lên.
Ánh nhìn anh lướt qua cô, bình thản nhưng có gì đó sâu kín. Anh đứng dậy, cao lớn, dáng vẻ ung dung của một kẻ luôn nắm trọn mọi thứ trong tay.
“Cô đến rồi.” – giọng anh trầm, rõ, có lực – “Ngồi đi.”
Tinh Hạ ngồi xuống ghế đối diện, hai tay nắm chặt vạt áo.
“Anh là người hôm đó...”
“Phải.” – Anh đáp ngắn gọn, mắt vẫn dán vào cô – “Cảm ơn cô đã cứu tôi. Tôi không quên.”
Cô cười nhẹ, gượng gạo:
“Không có gì, ai gặp cũng sẽ làm vậy thôi.”
Tần Mặc im lặng trong vài giây, rồi bất ngờ đặt một tập tài liệu xuống bàn.
Giọng anh lạnh đi:
“Cô có muốn... làm vợ tôi không?”
Không gian như đóng băng.
“...Gì cơ?” – Tinh Hạ tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Tần Mặc nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không mang chút trêu chọc nào:
“Chính xác hơn, là kết hôn. Một cuộc hôn nhân hợp đồng, kéo dài ba tháng. Sau thời hạn, tôi sẽ trả cô số tiền cô muốn.”
Cố Tinh Hạ há hốc, gần như nghẹn lời.
“Anh... anh đang nói đùa sao?”
“Tôi chưa từng đùa.” – Tần Mặc lạnh nhạt – “Tôi cần một người vợ danh nghĩa. Còn cô, tôi nghĩ... cô cần tiền.”
Câu nói ấy khiến cô đỏ bừng mặt, không biết vì xấu hổ hay tức giận.
“Anh... sao có thể nói như thế? Tôi cứu anh không phải vì tiền.”
“Tôi biết.” – Giọng anh trầm xuống, chậm rãi – “Nhưng cô đang nợ học phí, tiền trọ, và cả khoản vay sinh viên. Cô làm ba việc một lúc, đúng không?”
Cố Tinh Hạ sững sờ.
“Anh... điều tra tôi?”
Tần Mặc nhướng mày:
“Tôi chỉ muốn chắc chắn người tôi chọn là người đáng tin.”
“Chọn tôi... để làm vợ anh?”
“Đúng vậy.”
Cô bật cười, hơi run:
“Anh điên rồi à? Anh là tổng giám đốc, có thể có hàng trăm cô gái muốn làm vợ anh. Sao lại chọn tôi?”
Anh im lặng trong vài giây. Ánh mắt anh nhìn cô, sắc bén mà trầm tĩnh.
“Bởi vì cô không tham lam.”
“...Anh nói gì?”
“Tôi đã từng bị phản bội.” – Anh nói, giọng trầm thấp như vọng từ đáy tim – “Một người phụ nữ đến với tôi vì tiền, quyền lực. Tôi không cần thêm một người như vậy.”
Cố Tinh Hạ im lặng. Trong mắt anh, có thứ gì đó mờ nhạt như nỗi đau, nhưng cô không dám hỏi.
Tần Mặc mở tài liệu trước mặt, đẩy về phía cô:
“Đây là hợp đồng. Cô chỉ cần ký tên. Trong ba tháng, cô sẽ là vợ hợp pháp của tôi. Cô sống ở biệt thự Tần Gia, tham dự các sự kiện cần thiết. Sau khi kết thúc, tôi sẽ trả cô một khoản tiền đủ để cô không cần làm thêm nữa.”
Cô nhìn xuống tờ giấy – hàng chữ in rõ ràng:
“HỢP ĐỒNG KẾT HÔN TẠM THỜI – GIỮA TẦN MẶC & CỐ TINH HẠ.”
Tay cô run run, mắt đảo qua từng điều khoản.
Rõ ràng, rành mạch, không có dòng nào mập mờ.
Chỉ là... trơ trẽn đến không tưởng.
“Anh... nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
Tần Mặc nhìn cô, ánh mắt như thể đã đoán trước:
“Tôi nghĩ cô sẽ suy nghĩ. Tôi không ép. Nhưng tôi không có nhiều thời gian.”
“Anh cần gấp đến mức phải cưới một người xa lạ sao?”
“Phải.” – Anh đáp không do dự – “Vì tôi phải có vợ trước ngày thứ Hai.”
Cố Tinh Hạ nghẹn lời.
“...Tại sao?”
“Vì di chúc của cha tôi.” – Giọng anh trầm xuống, mang theo sự lạnh lẽo – “Nếu tôi không kết hôn trước ngày đó, hội đồng quản trị sẽ tước quyền thừa kế Tần Thị.”
Cô sững sờ nhìn anh.
Thì ra là vậy.
Một cuộc hôn nhân để giữ quyền lực.
Cô cắn môi, lòng ngổn ngang.
Cứu một người giữa đêm mưa, ba ngày sau người đó muốn cưới cô — như một món hàng tiện lợi.
Tần Mặc nhìn cô thật lâu rồi nói:
“Tôi sẽ không chạm vào cô nếu cô không muốn. Tôi chỉ cần một người cùng tôi đóng vai.”
Câu nói ấy, bình thản nhưng lại khiến tim cô đập mạnh.
Cô hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh:
“Anh nghĩ tôi dễ dàng thế sao? Tôi không muốn dính vào thế giới của anh, nơi người ta dùng hôn nhân để đổi lợi ích.”
Tần Mặc khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua:
“Thế giới của tôi không dễ chịu. Nhưng nếu cô bước vào, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cố Tinh Hạ ngẩng lên.
Đôi mắt anh sâu đến mức khiến cô lạc mất vài nhịp tim.
Một phần cô muốn chạy khỏi đây, phần khác lại muốn tin lời anh nói.
Tần Mặc đặt lên bàn một tấm danh thiếp.
“Nếu cô đổi ý, gọi cho tôi. Trước Chủ nhật.”
Anh xoay người, bước ra khỏi phòng.
Bóng dáng cao lớn dần khuất sau cánh cửa, để lại khoảng lặng nặng trĩu trong không gian.
Cố Tinh Hạ ngồi thừ ra, mắt nhìn tờ hợp đồng vẫn nằm trên bàn, những dòng chữ đen trắng như mờ dần.
Hợp đồng kết hôn... với một người xa lạ.
Nếu ai nghe được, chắc sẽ nghĩ cô điên.
Chiều hôm đó, cô lang thang trên cầu sông Trữ.
Gió thổi mạnh, cuốn bay mấy sợi tóc ướt. Ánh nắng cuối ngày vàng rực, phản chiếu lên mặt nước lấp lánh.
Trong đầu cô, câu nói của anh cứ vang mãi:
“Tôi chỉ cần một người vợ danh nghĩa. Tôi sẽ không chạm vào cô nếu cô không muốn.”
Một phần lý trí bảo cô quên đi.
Nhưng giọng nói ấy – trầm, lạnh, và lạ kỳ an tâm – khiến tim cô chẳng thể yên.
Đêm.
Căn phòng trọ nhỏ tối om.
Cố Tinh Hạ nằm trằn trọc, bên cạnh là tập hợp đồng anh để lại.
Cô bật đèn, nhìn lại điều khoản cuối cùng:
“Nếu trong thời gian hợp đồng, một trong hai bên muốn hủy bỏ, phải thông báo trước 24 giờ và không được tiết lộ thông tin về hôn nhân giả.”
Cô thở dài, khẽ cười chua chát:
“Ba tháng... có thể thay đổi được gì chứ.”
Cô nhắm mắt.
Nhưng trong mơ, cô lại thấy mình đứng giữa cơn mưa đêm ấy — ánh đèn đường, khói xe, và đôi mắt sâu như vực của người đàn ông đó, nhìn cô không nói lời nào.
Sáng hôm sau.
Chuông điện thoại reo vang.
Cô cầm lên, giọng ngái ngủ:
“Alo?”
“Là tôi. Tần Mặc.”
Tim cô khựng lại.
“Anh... gọi tôi làm gì?”
“Tôi đang ở dưới nhà cô.”
“Gì cơ?”
Cô lao ra ban công, nhìn xuống — một chiếc xe đen sang trọng đỗ ngay trước cổng trọ, ánh đèn pha sáng rực trong sương sớm.
Người đàn ông bước ra, mặc sơ mi đen, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Anh ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp cô.
Cố Tinh Hạ nín thở.
Tần Mặc chậm rãi nói qua điện thoại, giọng trầm thấp:
“Cố Tinh Hạ, tôi hỏi lại lần cuối — cô có muốn làm vợ tôi không?”
Cô siết chặt điện thoại, tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung.
Cơn gió sớm thổi qua, mang theo mùi hoa nhài từ đâu đó.
Ánh nắng đầu ngày rọi lên mái tóc cô, khiến đôi mắt cô long lanh như nước.
Một khoảnh khắc, cô không biết mình đang sợ hãi hay đang bắt đầu tin vào định mệnh.