Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên nền gạch bóng loáng trong căn biệt thự rộng thênh thang.
Không khí mát lành, dịu nhẹ, và... yên tĩnh đến lạ.
Cố Tinh Hạ thức dậy sớm.
Cô vẫn chưa quen cảm giác này — mở mắt ra là trần nhà xa hoa, không phải trần nhà loang ố của căn trọ cũ.
Mỗi buổi sáng đều có người gõ cửa hỏi “Phu nhân muốn dùng bữa chưa?”, nhưng hôm nay cô lại muốn tự làm gì đó.
Có lẽ, cô chỉ muốn cảm thấy mình thật sự sống ở đây, chứ không phải là người “ở nhờ” trong thế giới của người khác.
Cô xuống bếp.
Không khí trong nhà vẫn còn êm ắng, chỉ có vài người giúp việc đang lau sàn.
Thấy cô, tất cả đều khựng lại, cúi đầu:
“Phu nhân muốn ăn gì để chúng tôi chuẩn bị ạ?”
Cố Tinh Hạ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Hôm nay để tôi tự nấu được không? Tôi chỉ làm chút đồ đơn giản thôi.”
Người giúp việc nhìn nhau, ngập ngừng.
“Nhưng... ngài Tần không cho phép phu nhân vào bếp...”
Cô cười nhẹ, giọng dịu dàng mà kiên định:
“Vậy hôm nay xem như ngoại lệ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu anh ấy biết.”
Giọng nói ấy khiến ai nấy đều không nỡ từ chối.
Họ chỉ đành gật đầu, rồi lặng lẽ lùi ra, để cô lại một mình giữa gian bếp rộng.
Cố Tinh Hạ xắn tay áo, mở tủ lạnh.
Bên trong gọn gàng, mọi thứ ngăn nắp đến mức... lạnh lẽo.
Thực phẩm đầy đủ, nhưng hiếm khi có dấu hiệu của một “gia đình” – không hộp sữa uống dở, không bánh mì cắt sẵn, không lọ mứt mở nắp.
Cô thở nhẹ, chọn vài quả trứng, ít rau củ và gạo thơm.
Cô định làm cháo trứng, thêm ít bánh mì nướng bơ.
Đơn giản, nhưng ấm áp.
Từng động tác của cô chậm rãi, nhẹ nhàng, quen thuộc như hơi thở.
Tiếng trứng chiên xèo xèo vang lên, mùi bơ lan tỏa khắp không gian.
Một cảm giác an yên len vào tim cô — đã lâu rồi cô mới thấy bình yên như vậy.
Cửa bếp khẽ mở.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng cô.
Cố Tinh Hạ chưa kịp quay lại, giọng trầm quen thuộc đã vang lên:
“Cô đang làm gì thế?”
Tay cô run nhẹ, suýt làm rơi chiếc muôi.
Cô quay lại, thấy Tần Mặc đứng ở cửa, áo sơ mi trắng, cà vạt chưa thắt, tóc còn hơi ướt.
Anh nhìn cô – ánh mắt lạnh nhạt thường ngày thoáng mang theo chút ngạc nhiên.
Một buổi sáng hiếm hoi, anh dậy muộn hơn thường lệ... và bắt gặp cảnh tượng không ngờ:
Vợ mình – người mà anh gần như quên mất sự tồn tại – đang đứng trong bếp nấu ăn.
Khung cảnh ấy khiến tim anh lạ lẫm.
“À...” – Cố Tinh Hạ vội đặt muôi xuống – “Tôi... chỉ muốn làm chút bữa sáng. Không phiền chứ?”
Tần Mặc bước lại, ánh mắt khẽ quét qua đống bát đĩa cô đã dùng, giọng đều đều:
“Cô không cần phải làm những việc này. Có người lo rồi.”
Cô cúi đầu, nhẹ giọng:
“Tôi biết. Nhưng tôi muốn ăn món do mình làm. Với lại... tôi cũng không quen ngồi yên.”
Anh im lặng vài giây.
Ánh mắt dừng lại trên bàn tay nhỏ nhắn đang cầm muôi, ngón tay dính chút bột bơ.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu – hình ảnh ấy... thật mềm mại.
Cuối cùng anh chỉ nói:
“Cẩn thận. Bếp nhà tôi không quen có người lạ dùng.”
Cô cười:
“Thì tôi sẽ làm cho nó quen.”
Giọng nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến người đàn ông đối diện thoáng khựng lại.
Lâu lắm rồi, có ai dám nói chuyện với anh như vậy đâu.
Cô quay lại với nồi cháo, khuấy nhẹ tay, mùi thơm lan khắp phòng.
Tần Mặc đứng im, dựa vào tủ, tay đút túi quần, ánh mắt không rời cô.
Dáng cô nhỏ bé, nhưng từng cử chỉ lại có sự dịu dàng tĩnh lặng, như một cơn gió len vào nơi anh chẳng ngờ đến.
Một lát sau, cô quay lại, bưng ra hai bát cháo.
“Anh muốn ăn thử không? Tôi nấu hơi nhạt, nhưng thơm lắm.”
Anh hơi nhướng mày:
“Tôi không thường ăn sáng.”
“Vậy hôm nay thử đi. Đổi thói quen một chút biết đâu lại tốt hơn.”
Tần Mặc nhìn cô, khóe môi anh khẽ động.
Anh không nói, nhưng vẫn ngồi xuống ghế, chậm rãi nhận lấy bát cháo cô đưa.
Căn bếp chìm trong yên lặng.
Chỉ có tiếng thìa khẽ chạm vào bát sứ, hòa cùng hương cháo nóng.
Cố Tinh Hạ nhìn anh – lần đầu tiên cô thấy anh trong ánh sáng buổi sáng, không là hình ảnh lạnh lùng nơi công sở, không là người đàn ông xa cách trong bóng tối.
Chỉ là một người đàn ông bình thường, ngồi ăn bữa sáng cùng vợ mình.
Tần Mặc nếm một thìa.
Hương vị thanh nhẹ, ấm, mang mùi gạo thơm và chút trứng đánh tan.
Anh thoáng sững.
“Không tệ.” – Giọng anh trầm thấp, khẽ vang.
Cố Tinh Hạ mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
“Thật à? Tôi sợ anh không quen mùi vị bình thường thế này.”
“Cô nghĩ tôi chỉ biết ăn sơn hào hải vị sao?” – Anh đáp, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
“Không. Nhưng anh trông... giống kiểu người chẳng bao giờ tự nấu ăn.”
Anh khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không:
“Đúng. Tôi không biết nấu. Nhưng bây giờ thì biết, ít nhất là biết nhìn người khác nấu.”
Câu nói bất ngờ ấy khiến mặt cô nóng lên.
Cô cúi đầu, giả vờ bận rộn gắp dưa muối, nhưng tim lại đập loạn nhịp.
Bữa ăn trôi qua trong không khí lạ lùng mà dễ chịu.
Tần Mặc ăn hết một bát, thậm chí còn uống thêm nửa bát cháo thứ hai – điều mà ngay cả quản gia Lâm nhìn thấy chắc cũng ngạc nhiên.
Cô cười khẽ:
“Xem ra hôm nay tâm trạng anh tốt nhỉ.”
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt mềm hơn thường ngày:
“Có lẽ do... bữa sáng.”
Câu trả lời đơn giản nhưng đủ khiến cô mỉm cười cả sáng.
Sau khi ăn xong, cô định dọn dẹp thì anh đứng dậy, giữ nhẹ cổ tay cô:
“Để người khác làm. Cô lên phòng chuẩn bị, chiều có tiệc.”
Cảm giác bàn tay anh chạm nhẹ lên da khiến tim cô khẽ run.
Không phải vì nắm chặt, mà vì anh chưa từng chủ động như thế.
“Được... tôi biết rồi.” – cô đáp nhỏ.
Anh buông tay, quay đi, nhưng ánh mắt anh vẫn dừng lại trên gương mặt cô thêm một thoáng.
Nắng sáng chiếu lên mái tóc đen mềm, khiến cô trông như phát sáng trong khung cảnh bếp trắng.
Anh bước ra khỏi phòng, nhưng không hiểu sao, trên môi lại thoáng có nụ cười.
Sau khi anh đi, người giúp việc ùa vào, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên:
“Phu nhân... tổng giám đốc ăn sáng ạ?!”
Cố Tinh Hạ hơi ngại, gãi nhẹ đầu:
“Ờ... chắc tại cháo dễ ăn thôi.”
“Không đâu ạ!” – cô giúp việc trẻ cười rạng rỡ – “Tổng giám đốc nhà mình mười năm nay chưa bao giờ ăn sáng ở nhà. Hôm nay là lần đầu tiên đó.”
“Thật sao?” – Cô ngạc nhiên.
“Thật ạ! Thường ngài ấy uống cà phê, rồi đi thẳng. Có khi mấy ngày không đụng vào món gì. Hôm nay còn ăn thêm bát nữa, phu nhân giỏi quá!”
Nghe vậy, tim Cố Tinh Hạ khẽ rung lên.
Cô không biết là vì vui, hay vì một cảm xúc mơ hồ khác.
Chỉ biết rằng, lần đầu tiên, cô cảm thấy mình thật sự... thuộc về nơi này.
Buổi chiều, khi cô chuẩn bị ra xe, quản gia Lâm bước đến, khẽ nói nhỏ:
“Phu nhân, hôm nay ngài Tần có vẻ khác lắm. Từ sáng đến giờ tâm trạng tốt hẳn.”
“Khác... là sao ạ?”
“Không cáu với ai, không phê bình thư ký, thậm chí còn nói ‘đừng làm việc quá sức’. Đây là kỳ tích rồi đó, phu nhân.”
Cô bật cười.
Một bát cháo, một buổi sáng bình thường... mà lại khiến anh dịu đi thế sao?
Cô không dám tin, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ấm áp kỳ lạ.
Khi xe lăn bánh khỏi biệt thự, cô vô thức chạm vào mặt dây chuyền nhỏ anh từng gửi tặng.
Ánh bạc phản chiếu trong nắng chiều, mảnh mai mà ấm áp.
Cố Tinh Hạ khẽ mỉm cười.
Không ai biết, bữa sáng đầu tiên ấy – tưởng như tầm thường – lại là bước khởi đầu của một mối dây tình cảm chậm rãi, dịu dàng, mà sâu sắc.
Từ ngày đó, căn bếp của biệt thự Tần gia không còn lạnh lẽo nữa.
Nơi đó, mùi cháo nóng, mùi bơ tan chảy, và cả... hơi ấm của một trái tim đang khẽ mở.