cưới anh rồi, em đừng hối hận!

Chương 4: TÂN HÔN CHẲNG NGỌT NGÀO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên sau khi kết hôn.

Ánh nắng lọt qua rèm cửa, len vào căn phòng trắng tinh, chiếu lên khuôn mặt thanh tú đang còn say ngủ.

Cố Tinh Hạ mở mắt, mất vài giây mới nhớ ra hôm qua mình đã... kết hôn.

Một tờ giấy đỏ, một chữ ký lạnh lùng, một người đàn ông chẳng nói lời nào sau “lễ cưới”.

Cô chạm vào ngón tay mình – trống trơn, không nhẫn, không dấu vết gì cho thấy cô là “vợ mới cưới”.

Thậm chí, người chồng ấy còn chẳng ở nhà.

Phòng đối diện im lặng.

Cô khẽ mở cửa, bước ra hành lang, rồi xuống tầng.

Người giúp việc đang dọn bàn ăn sáng, thấy cô thì cúi đầu chào:

“Phu nhân dậy rồi ạ. Tổng giám đốc đã đi làm từ sớm.”

“Anh ấy đi rồi sao?”

“Vâng, ngài ấy luôn rời nhà lúc sáu giờ sáng.”

Cố Tinh Hạ liếc đồng hồ – mới sáu giờ mười lăm.

Một ngày đầu tiên làm vợ, mà chồng cô đã ra khỏi nhà từ khi bình minh còn chưa kịp thức.

Cô ngồi xuống bàn, nhìn bát cháo yến sủi khói.

Hương thơm nhẹ, vị ngọt thanh – nhưng chẳng biết vì sao, cô lại nuốt không trôi.

Sau bữa sáng, cô đi dạo quanh biệt thự.

Nơi này quá lớn. Mỗi bước chân cô đều vang lên tiếng vọng, như thể cô đang sống trong cung điện – đẹp, lộng lẫy, nhưng cô độc.

Phía đông là vườn hồng, phía tây là hồ bơi, phía sau là rừng nhỏ được cắt tỉa tỉ mỉ.

Mọi thứ đều hoàn hảo, trừ một thứ — hơi người.

Quản gia Lâm đi ngang qua, thấy cô đứng thẫn thờ trước khung cửa sổ, liền mỉm cười:

“Phu nhân, ngài Tần rất bận. Dạo này công ty đang ký hợp đồng lớn, hiếm khi về nhà sớm. Mong cô đừng để tâm.”

Cô khẽ lắc đầu:

“Tôi hiểu mà. Tôi... vốn không có quyền yêu cầu gì.”

Ông Lâm thoáng nhìn cô, ánh mắt dịu lại:

“Nhưng cô là vợ của ngài ấy. Dù là kết hôn vì lý do gì, cũng nên chăm sóc bản thân trước. Tổng giám đốc không thích người khác ốm đâu.”

Cố Tinh Hạ bật cười nhẹ:

“Nghe như anh ấy sợ tôi ốm thật ấy.”

Quản gia chỉ đáp:

“Có những điều, ngài ấy sẽ không nói ra đâu.”

Buổi chiều, cô ở thư phòng đọc sách.

Một quyển tiểu thuyết cũ, mùi giấy ngả vàng.

Cô đọc mãi mà chẳng vào được chữ nào.

Ánh mắt cô lơ đãng hướng ra cửa sổ – nơi những giọt nắng rơi xuống hồ nước.

Tự dưng, cô nghĩ đến hình ảnh anh trong bộ vest đen, ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng.

Anh có đang bận đến mức không thể nhắn một tin “Em ổn chứ?” không?

Hay là, anh vốn không nghĩ đến cô?

Điện thoại rung lên.

Cô giật mình – tim đập nhanh một nhịp.

Là số lạ.

“Cố tiểu thư phải không?” – giọng nữ vang lên, dịu dàng mà sắc bén.

“Tôi là thư ký riêng của Tần tổng. Anh ấy dặn tôi báo lại: tối nay anh không về ăn cơm.”

Cô sững người vài giây rồi khẽ đáp:

“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.”

Cúp máy, cô nhìn vào màn hình đen, khẽ cười.

Thậm chí, anh cũng chẳng gọi trực tiếp.

Buổi tối, căn biệt thự sáng đèn, nhưng chỉ có một người ngồi trong phòng ăn.

Cô gắp từng miếng thức ăn, ăn chậm rãi, chẳng còn thấy vị gì.

Ngoài trời, gió lay động cành hồng, những cánh hoa rơi lả tả như tuyết.

Cô nghĩ – đây có phải là “tân hôn” mà người ta vẫn mơ ước không?

Không.

Của cô chỉ là một khoảng lặng kéo dài, lạnh và trống rỗng.

Mấy ngày sau, Tần Mặc vẫn như thế.

Sáng đi sớm, tối về muộn, hoặc có hôm chẳng về.

Cố Tinh Hạ dần quen.

Cô học cách sống một mình trong ngôi nhà xa hoa ấy:

– Sáng đọc sách,

– Chiều dạo vườn,

– Tối tự ăn cơm rồi lên phòng.

Người giúp việc dần gọi cô là “Phu nhân thật sự”, nhưng bản thân cô biết, “thật” hay “giả” cũng chẳng khác nhau mấy.

Một tối mưa, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn giọt nước rơi xuống kính.

Ánh đèn trong nhà hắt ra, phản chiếu gương mặt mình – gầy hơn, nhạt nhòa hơn vài phần.

Bất giác, cô mở laptop, tìm tên “Tần Mặc” trên mạng.

Tin tức hiện lên dày đặc:

“Tổng giám đốc Tần Mặc tham dự lễ ký kết Tập đoàn Thịnh Hoa.”

“Tần Mặc – người đàn ông vàng của giới tài chính.”

“Tần tổng cùng tiểu thư nhà họ Lâm xuất hiện thân mật trong sự kiện.”

Dòng chữ cuối cùng khiến tim cô khựng lại.

Tiểu thư nhà họ Lâm?

Là người con gái mặc váy xanh trong buổi họp báo hôm qua — cô từng lướt qua hình ảnh đó khi đọc tin tức.

Ánh mắt cô ấy nhìn anh, dịu dàng, thân thuộc.

Cố Tinh Hạ tắt máy.

Cô không nên quan tâm.

Bởi ngay từ đầu, giữa họ đâu có gì gọi là “yêu”.

Nhưng sao lòng lại đau thế này?

Tiếng cửa xe vang lên ngoài sân.

Cô giật mình, ngẩng lên – đồng hồ chỉ mười giờ đêm.

Là anh.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Tần Mặc về nhà trước nửa đêm.

Cô vội đứng dậy, sửa lại tóc, nhưng khi anh bước vào, ánh mắt lạnh lùng của anh khiến mọi lời chào nghẹn lại trong cổ.

Anh tháo áo khoác, tiện tay đặt lên sofa, vừa đi vừa nói:

“Sao chưa ngủ?”

“Anh... về rồi à?” – cô khẽ nói.

“Ừ.” – Anh đáp, rót ly nước rồi uống.

Khoảnh khắc ấy, cô chợt muốn hỏi: Anh ăn tối chưa? Anh mệt không?

Nhưng giọng nói khàn khàn của anh khiến cô khựng lại:

“Ngày mai cô không cần ra ngoài. Có người sẽ đưa váy đến, chuẩn bị cho tiệc công ty.”

“Tiệc... lại nữa à?”

“Phải.” – Anh nói ngắn gọn, đặt ly xuống, rồi quay đi.

Cô nhìn bóng lưng cao lớn ấy, trong lòng dâng lên cảm giác vừa xa lạ vừa... đáng thương.

“Anh ăn gì chưa?” – cô khẽ hỏi, gần như theo phản xạ.

Anh khựng lại.

Một thoáng im lặng.

Rồi anh đáp khẽ:

“Chưa. Nhưng không đói.”

“Em vẫn nấu canh... nếu anh muốn.”

Anh quay đầu, ánh mắt thoáng dịu lại.

Nhưng chỉ trong một giây, anh lắc đầu:

“Không cần. Ngủ sớm đi.”

Nói rồi, anh lên tầng.

Cô đứng đó, nhìn bóng anh khuất sau khúc quanh cầu thang, lòng nặng trĩu.

Căn biệt thự lại chìm vào yên tĩnh.

Đêm đó, cô không ngủ được.

Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu:

Tân hôn – nhưng sao lại lạnh đến vậy?

Cô bước ra ban công, gió thổi lạnh buốt, ánh trăng mờ nhạt phủ xuống vườn hồng.

Một bóng người bất ngờ xuất hiện dưới sân – Tần Mặc, đứng một mình giữa đêm.

Anh vẫn mặc sơ mi, tay cầm điếu thuốc chưa châm, mắt nhìn lên trời.

Ánh sáng vàng chiếu lên gương mặt anh, khiến anh trông... cô đơn đến lạ.

Lần đầu tiên, cô thấy anh như một con người thật sự – không phải tổng tài quyền lực, mà chỉ là một người đàn ông đang mệt mỏi.

Cô muốn bước xuống, nói điều gì đó, nhưng lại thôi.

Khoảng cách giữa họ, không phải vài bậc cầu thang, mà là cả thế giới.

Sáng hôm sau, Tần Mặc đã rời đi khi cô còn chưa dậy.

Trên bàn ăn có một hộp nhỏ được gói tinh tế.

Bên trong là một sợi dây chuyền bạc mảnh, mặt đá nhỏ khắc chữ “H”.

Bên cạnh là tờ giấy ngắn gọn:

“Đeo cái này khi ra ngoài. Phù hợp với váy trắng.”

Chỉ vậy. Không ký tên, không dòng nào khác.

Cố Tinh Hạ khẽ mỉm cười.

Anh có lẽ không biết, chỉ một lời nhắn nhỏ ấy cũng đủ khiến trái tim cô ấm lại.

Cô đeo sợi dây, nhìn mình trong gương.

Ánh bạc phản chiếu lên da cổ mảnh mai, vừa vặn, thanh nhã.

Cô chợt nhớ câu của quản gia Lâm:

“Ngài ấy sẽ không nói ra đâu.”

Có lẽ thật vậy.

Người đàn ông lạnh lùng kia, dù không nói, vẫn có cách riêng để... quan tâm.

Buổi trưa, khi cô đang đọc sách ở phòng khách, điện thoại rung.

Tin nhắn từ số lạ:

[Chiều nay, chuẩn bị váy. Sáu giờ, xe đến đón.]

Không tên, không ký. Nhưng cô biết, là anh.

Cô mỉm cười nhẹ, ngón tay chạm lên mặt dây chuyền.

Từ trong sâu thẳm, tim cô khẽ rung một nhịp.

Hóa ra, tân hôn chẳng ngọt ngào — nhưng vẫn có chút ngọt, chỉ là người ta không nói thành lời.

Đêm đó, khi cô bước lên xe, ngoài trời lại bắt đầu mưa.

Giống hệt đêm định mệnh năm ấy.

Chỉ khác là, lần này, cô không còn là Cố Tinh Hạ cô độc.

Trên ngón tay không có nhẫn, nhưng trong lòng cô, có một người đàn ông đang dần in bóng — dù anh vẫn chưa nhận ra điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×