Tiếng nhạc hôn lễ vang lên rộn rã khắp hội trường. Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, Dư Mẫn bước đi chậm rãi trên thảm đỏ, váy cưới trắng ôm trọn vóc dáng mảnh mai, gương mặt xinh đẹp không vương một nét cười.
Mọi người đều nghĩ cô là cô dâu may mắn nhất hôm nay – được gả cho Trình Hạo, tổng giám đốc trẻ tuổi của Tập đoàn Trình thị, người đàn ông vừa tài giỏi vừa quyền lực. Nhưng không ai biết, trong trái tim cô, lễ cưới này là khởi đầu của một bản án. Còn đối với anh – người đàn ông sắp nắm tay cô bước lên lễ đài – thì đây chính là cách anh kết thúc món nợ hận thù.
Dư Mẫn cắn nhẹ môi, bàn tay đang giữ bó hoa cưới siết chặt đến mức trắng bệch. Phía trước, Trình Hạo bước đi thản nhiên như đang tham gia một nghi thức công việc. Bộ vest đen được may đo hoàn hảo càng khiến khí chất lạnh lùng của anh thêm phần sắc bén.
Đứng trước bàn thờ linh vị cha mẹ, cô ngẩng đầu nhìn di ảnh ba mẹ mình, trong lòng chỉ còn một cảm giác duy nhất: cay đắng.
“Ba mẹ, con xin lỗi... Con không bảo vệ được di nguyện của ba mẹ. Con phải gả cho người mà ba mẹ từng muốn con tránh xa nhất.”
Trình Hạo tiến tới đứng cạnh cô. Ánh mắt anh không dừng lại trên cô quá một giây. Lễ cưới này, đối với anh, chỉ là một cái kết được sắp xếp – một cuộc mua bán mang tên “trả thù”.
“Cô còn đứng thất thần làm gì?” – Giọng nói lạnh tanh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Dư Mẫn cụp mi. “Xin lỗi.”
Anh không đáp. Cả buổi lễ diễn ra như một vở kịch được đạo diễn tỉ mỉ – cô dâu chú rể đẹp đôi, ánh mắt mọi người trầm trồ, tiếng pháo tay không ngớt. Chỉ có lòng cô... là lạnh ngắt.
Buổi tối hôm đó, phòng tân hôn chìm trong im lặng. Dư Mẫn ngồi bên mép giường, còn Trình Hạo đang rót rượu.
“Anh có thể không động vào tôi đêm nay được không?” – Cô lên tiếng, giọng nhỏ như sợ chính mình nghe thấy.
Trình Hạo đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước tới gần. Anh cúi xuống, gương mặt kề sát gương mặt cô, đôi mắt tối sâu như vực thẳm.
“Cô tưởng tôi cưới cô để yêu thương chắc? Đừng mơ.”
Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cằm cô, buộc cô phải đối diện với anh. “Cô muốn giả vờ trong sáng à? Sau tất cả những gì gia đình cô làm với tôi và mẹ tôi? Cô tưởng chỉ cần mặc váy trắng là biến thành thiên thần sao?”
Dư Mẫn khẽ run, cổ họng nghẹn ứ. Cô biết, anh cưới cô để trả thù. Nhưng dù biết trước, nghe anh nói vẫn khiến tim cô đau đến thắt lại.
“Tôi không liên quan tới chuyện của người lớn...” – Cô cố gắng biện minh.
“Không liên quan?” – Anh bật cười lạnh. “Cha cô là người ép mẹ tôi đến đường cùng. Cô là con gái ông ta, mà dám nói không liên quan?”
Dư Mẫn lặng người.
“Được, tôi sẽ khiến cô nếm trải từng giọt đắng mà mẹ tôi từng chịu. Bắt đầu từ đêm nay.” – Anh nói, rồi bế bổng cô lên, mặc cho cô giãy giụa và vùng vẫy.
“Tôi ghét cô. Ghét đến tận xương tủy.” – Anh thì thầm vào tai cô.
Trong bóng tối, nước mắt Dư Mẫn lặng lẽ tràn ra. Cô đã nghĩ mình chuẩn bị tinh thần rồi. Nhưng không... không có ai có thể chuẩn bị cho sự đau đớn khi bị người mình từng yêu thương nhất nhìn mình như kẻ thù.
Sáng hôm sau, Dư Mẫn thức dậy trong cơn đau ê ẩm. Tấm ga giường nhăn nhúm, quần áo vứt vương vãi. Bên ngoài ban công, ánh nắng vàng nhạt rọi vào nhưng không đủ sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo.
Trình Hạo đã rời đi từ lúc nào. Trên bàn có một ly nước và một mảnh giấy: “Uống thuốc. Đừng để mình chết trước khi tôi bắt đầu.”
Một câu chữ... như lưỡi dao cắm vào tim.
Cô cười nhạt. Đây là cuộc sống hôn nhân của cô sao? Cưới vì hận – mà không ai nói với cô rằng... hận cũng đau không kém gì yêu.