Cố Lê bất giác nhìn theo ánh mắt Văn Bạc Tuy.
Cô thấy rõ trên ngực mình là hai bàn tay to lớn của anh.
Màn đêm bên ngoài xe chẳng hề ảnh hưởng tới hình ảnh phản xạ trên kính. Dù Cố Lê biết người bên ngoài không nhìn thấy nhưng cô vẫn đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Trên kính xe là hình ảnh Cố Lê ngồi trên đùi Văn Bạc Tuy và dựa lưng vào ngực anh, thân trên gần như trần trụi, vòng eo thon thả trắng ngần, trên ngực là hai bàn tay to lớn đang nhào nặn ngực cô thành các hình dạng khác nhau.
Cảm giác tê dại ở đầu nhũ hoa ngày một lớn hơn, thế cho nên khi anh không chạm vào đỉnh nhũ hoa, Cố Lê lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Bàn tay nhỏ xinh của cô phủ lên mu bàn tay Văn Bạc Tuy và ép ngón tay anh đè lên vị trí nhũ hoa.
“Ngứa…” Cô nói.
Văn Bạc Tuy khẽ cười thành tiếng, anh cố tình niết ấn đầu ngón tay lên phần se cứng gồ lên của cô. Đột nhiên anh buông tay và xoay người Cố Lê lại để cô ngồi đối diện với anh.
Hai bầu ngực trắng nõn mềm mịn của cô giờ đây đã hoàn toàn nở rộ trước mặt Văn Bạc Tuy, ánh đèn le lói bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến chúng càng thêm non mềm căng mọng.
Văn Bạc Tuy cầm tay Cố Lê đặt lên ngực cô nói, “A Lê, xoa cho anh xem.”
Khuôn mặt Cố Lê thoắt cái ửng hồng, ngón tay cô như bị khống chế chậm rãi cử động.
So với bàn tay to lớn của Alpha, tay Omega nhỏ nhắn và tinh tế hơn, đầu ngón tay trắng hồng nhỏ xinh nên trông ngực cô càng trở nên phong phú đầy đặn.
Cô tự mình xoa bóp, nhũ hoa hồng rực như đoá hồng mai xinh đẹp nở rộ trên làn da trắng như tuyết của cô.
Cô dùng hai tay nâng ngực lên và nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước.
Hầu kết Văn Bạc Tuy khẽ động, anh cúi người xuống vòng một tay ra sau đỡ lấy lưng cô sau đó ngậm cả ngón tay cô và quầng nhũ vào miệng. Làn da trắng nõn mịn màng quả nhiên mỹ vị như trong tưởng tượng của anh.
Cô rút ngón tay đang bị anh ngậm trong miệng ra và vòng qua ôm lấy cổ Văn Bạc Tuy, đồng thời thuận thế đưa mỹ vị đến bên miệng anh.
Nhiệt độ trong khoang miệng anh cao hơn bình thường rất nhiều, đầu lưỡi nóng bỏng như bàn ủi liếm qua mỗi tấc da khiến cô run lên.
Cố Lê cảm giác hạ thân mình ngày càng ướt.
Người đàn ông ăn xong bên trái môi lưỡi lại cuốn qua bên phải, hai bên trái phải đều được anh chăm sóc tỉ mỉ.
Cố Lê vô thức cọ cọ vào giữa hai chân Văn Bạc Tuy.
Cô có thể cảm nhận được con quái thú đã tỉnh giấc.
Nhưng ngoài dự đoán, Văn Bạc Tuy đột nhiên dừng lại không tiếp tục làm tiếp. Mấy phút trước xe đã ngừng trước khu nhà của đội cảnh vệ.
Văn Bạc Tuy chỉnh lại áo quần cho Cố Lê, ít nhất nhìn bên ngoài quần áo của hai người cũng xem như là ngay ngắn.
“Anh quay về thay quần áo rồi đi luôn.” Giọng nói của Văn Bạc Tuy vẫn còn hơi khàn sau khi bứt ra từ dục vọng. Anh ôm Cố Lê quay về nhà, thay chiếc quần bị Cố Lê làm ướt bằng quần áo mới đã được ủi phẳng.
Thấy Cố Lê đứng ở cạnh cửa, anh vươn tay ôm cô và đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh môi cô: “Em ngủ trước đi.”
Vẫn còn một số chuyện anh cần phải thu xếp sau buổi gặp gỡ người của đám phiến quân hôm nay.
Văn Bạc Tuy vừa đi, Cố Lê liền tắt hết đèn trong phòng và đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống. Từ trên này cô có thể nhìn thấy Văn Bạc Tuy lên xe đầu không ngoảnh lại.
Cố Lê xoay người dựa lưng vào cửa sổ nhìn căn phòng chìm trong bóng tối, không biết tại sao cô lại cảm thấy sợ hãi.
Không phải nỗi sợ hãi bóng tối mà là cảm giác ngột ngạt khi bóng tối lan rộng và cắn nuốt cô.
Cô đã quen ở một mình.
Cô đã quen chờ đợi Văn Bạc Tuy.
Cô đã quen chìm vào bóng tối trong căn phòng trống trải này.
Cố Lê không khỏi nhíu mày vì suy nghĩ của mình, cô lắc đầu đi vào phòng tắm làm vệ sinh. Căn phòng ngủ rộng rãi tinh xảo cùng chiếc giường lớn mềm mại đủ để cô ném tất cả những suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
Giấc ngủ rất yên bình, Cố Lê cho rằng nguyên nhân chính vẫn là vì mấy ngày nay cô luôn ở trong trạng thái luyện tập cường độ cao.
Bởi vì các loại súng đều có trọng lượng khác nhau cho nên nếu muốn học nhiều loại cô phải bảo đảm rằng mình có đủ thể lực.
Cố Lê bắt đầu tập chạy để rèn luyện thêm thể lực, cô làm vậy chỉ đơn giản là vì cô muốn mình học nhanh hơn một chút.
Không chỉ vậy, Cố Lê còn nhờ Văn Bạc Tuy tìm giúp tư liệu về hành tinh Viễn Hằng và Hà Hoa Tinh. Cô muốn hiểu biết thêm về kiến thức thường thức nhưng có điều chủ tinh của Liên Bang và Đế quốc đều cách quá xa. Vì thế sau khi đã biết được đại khái, cô liền tập trung vào những hành tinh quay xung quanh Viễn Hằng.
Văn Bạc Tuy không ngăn cản cô, thậm chí còn chuẩn bị đầy đủ tư liệu để trong cho cô, chỉ cần cô muốn xem là có thể xem, nếu cô không muốn xem anh cũng không ép cô.
Đôi khi Cố Lê cảm thấy mình giống như thú cưng của Văn Bạc Tuy, chỉ cần chuyện cô muốn làm không chạm tới điểm mấu chốt của anh thì anh đều cho phép và không ngăn cản.
Và tất nhiên, mọi thông tin liên quan tới Văn Bạc Tuy cô đều không biết gì.
Đêm đó, Văn Bạc Tuy không quay về nhà, trên giường chỉ có nhiệt độ cơ thể cô và tấm chăn bị cô vo thành một cục ôm ở trong ngực.
Cô nhìn đồng hồ sau đó bước ra khỏi giường, vừa ra khỏi phòng ngủ cô đã thấy bữa sáng được chuẩn bị sẵn đặt trong bụng của người máy. Nó dường như chỉ chờ cô mở cửa bước ra là quét mống mắt và gương mặt cô, sau đó khoang bụng của nó từ từ mở ra, bên trong là thức ăn đã được bày biện cẩn thận.
Bữa sáng hôm nay có bánh bao nước, sữa đậu nành được giữ ấm, ngoài ra còn có bánh ngọt và sủi cảo rượu gạo.
Nó đi theo Cố Lê đến trước bàn ăn sau đó bưng khay sứ trong bụng đặt lên bàn, tiếp theo nó từ từ di chuyển sang bên cạnh và tự động chuyển sang chế độ chờ, chờ Cố Lê đánh thức.