Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 62: Diệt khẩu! (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Phạm Cửu Xà được loại công pháp này về sau quá đỗi vui mừng, nhưng phát hiện tu luyện cũng không phải dễ dàng, hắn nghĩ bản thân mình chỉ là tầng dưới thấp nhất của tu luyện giả, làm sao có thể so sánh hắn với Tu tiên giả đươc chứ?
Tại một tiểu gia tộc tu tiên phụ cận Phạm Cửu Xà đã giết chết mấy tiểu đồng vừa tu tiên không bao lâu, hắn khó khăn lắm tu luyện tới luyện khí tầng ba, bay giờ hắn muốn tiếp tục tu luyện lại sợ bị tu tiên gia tộc phát hiện.
Bị bao vây chặn đánh phía dưới, hắn may mắn chạy thoát, mình đầy thương tích trở lại Nam Đô thành, đến tận đây hắn không dám bắt người tu luyện nữa, mà ca ca Phạm Cửu Long của hắn lại cũng muốn tu luyện Man tộc công pháp, chỉ là khổ nổi không có cung cấp Tu tiên giả cấp thấp cho hắn hấp thu mà thôi.
Diệp Không xuất hiện, lại làm cho hắn nhìn thấy hi vọng, Phạm Cửu Long đã suy tính để bắt được Diệp Không, hấp thụ linh khí trong cơ thể Diệp Không, làm cho hắn cũng bước vào tiên gia đại môn.
Thế nhưng Phạm Cửu Xà cũng có cùng suy nghĩ như vậy hắn nói ra:
- Ca ca, cho dù ngươi hấp thu linh khí của Diệp Không, nhiều nhất ngươi cũng tăng thêm một tầng luyện khí, hơn nữa ta mới luyện khí tầng ba, về sau chúng ta vẫn không bắt được Tu tiên giả nữa thì chẳng phải không thể tăng lên được nữa sao?
Phạm Cửu Long gật đầu hỏi:
- Đệ đệ, có phải đã có chủ ý gì hay không?
Phạm Cửu Xà từ trong túi quần lấy ra một bả lớn tiểu kiếm cỡ bằng bàn tay,Thanh tiểu kiếm màu sắc tối tăm lu mờ cầm vào rất nhẹ, mà lại sắc bén vô cùng, không biết là tạo bằng chất liệu gì.
- Ca ca, trong hài cốt Man tộc tu sĩ bên trong tìm được chỉ pháp khí này. Đã hai mươi năm rồi, có thể một mực không thể sử dụng, đó là bởi vì luyện đến trung kỳ khí mới có thể sử dụng pháp khí được... Ý của ta là để cho ta hấp linh khí của Diệp Không, như vậy nói không chừng ta có thể xông lên luyện khí tầng bốn, đến lúc đó đã luyện hóa được chiêu tiểu kiếm pháp khí, thực lực của ta nhất định tăng lên rất nhiều, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài săn giết những tiểu gia tộc môn phái cấp thấp Tu tiên giả cho ngươi.
Phạm Cửu Long nghe xong gật đầu:
- Phương án của đệ rất hay, ca ca đã đợi hơn mười năm nay đợi thêm một chút cũng không sao. Linh khí của Diệp Không ta sẽ để cho ngươi hấp thu.
Phạm Cửu Xà thu hồi pháp khí cất đi, lại cau mày nói:
- Luyện khí tầng ba xông tới luyện khí bốn, cần linh khí không giống bình thường, tiểu tử Diệp gia kia vừa tu luyện có hơn một năm, ta sợ hấp thu hắn cũng không đủ linh khí.
Phạm Cửu Long cười nói:
- Chuyện này có đáng gì, nếu chưa đủ thì chúng ta sẽ đợi, hắn hiện tại đang là luyện khí tầng một, chúng ta đợi hắn luyện đến luyện khí tầng hai, chưa cần ra tay vội, dù sao cũng chưa bằng luyện khí tầng ba của đệ, đệ đệ không cần sợ hắn.
Phạm Cửu Xà lại thò vào túi áo sờ sờ tiểu kiếm pháp khí bên trong bất đắc dĩ nói:
- Xem ra huynh đệ ngươi còn muốn ta nằm trong túi quần nửa năm, một năm nữa đấy.
Phạm Cửu Long lại lo lắng nói:
- Đệ đệ, tiểu tử kia khôn khéo hơn người, chẳng lẽ ngươi không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?
- Ca Ca, yên tâm đi, ta còn có một bảo bối đó là hạ phẩm trung giai linh phù Hỏa Điểu thuật! Đừng nói luyện khí tầng một, cho dù hắn đạt tới luyện khí tầng ba, hắn cũng trốn không thoát!
- Ha ha, tốt!
Kỳ thật Diệp Không cũng biết giết Diệp Hải cũng không có tác dụng gì, cái ngày Vạn Huyền chân nhân không thu hắn, tất cả Diệp gia đệ tử hạ nhân cũng biết rồi, cũng không thể đem hết những người này giết sạch được.
Phạm Cửu Xà sớm muộn cũng sẽ phát hiện bị lừa. Diệp Không cũng không dám trì hoãn, mang theo Lô Tuấn, Lô Nghĩa đi tiếp nhận tràng tử, lại mua thêm lá bùa và đan sa trở về chế không ít Ẩn Thân Phù, Thần Hành Phù các loại lá bùa trốn chạy để khỏi chết.
Vậy mà Diệp Không vẫn là không yên lòng, những lá bùa này đối với phàm nhân mà nói thì rất lợi hại, nhưng đối với bọn Phạm Cửu Xà căn bản không có tác dụng gì, vì vậy hắn lại nghĩ tới Ảnh Ngọc.
Ảnh ngọc ở bên trong có võ công thần kỳ, nếu như có thể luyện được nhuần nhuyễn, phối hợp với Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh, hơn nữa dùng tầng tầng lớp lớp lá bùa, thoát được Phạm Cửu cũng là điều không khó.
Diệp Không chưa quên Ảnh Ngọc võ công, Lô Cầm cái tiểu nha đầu này cũng không quên, nàng cảm giác là gia bảo ngọc võ công ở bên trong bị Diệp Không hiểu thấu đáo hết rồi, rất có lợi, vì vậy liền năn nỉ Diệp Không đem dạy cho nàng.
Diệp Không cũng không cự tuyệt, nam nữ phối hợp, luyện công không ít phiền lụy, tuy nhiên Lô Cầm không giống như mấy muội muội ở Tàng Xuân lâu, không có vú lớn mông mập như vậy, nhưng cái xinh đẹp của tiểu cô nương không phải như vậy mà đó là một vẻ đẹp khác.
Thời gian thấm thoát trôi đi bây giờ Diệp Không cũng đã mười bốn tuổi.
Nắng như thiêu như đốt, không hề có một cơn gió nào, các phòng ốc phía trên cao bị ánh nắng thiêu đốt, nhìn lớp sơn bên ngoài như đang toát mồ hôi ra vậy. Tán lá của các cây cổ thụ trong tiểu viện không hề lay động, đều bị nắng chiếu vào rủ xuống như đang buồn ngủ.
Mùa hạ sau buổi cơm trưa đúng là thời gian nghỉ ngơi tốt nhất, Thế nhưng cái tiểu viện ở bên trong Diệp phủ có một thiếu niên mặc thanh quần áo màu xanh, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn trong nội viện.
- Tiểu Cầm, Không nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mặt trời đang chiếu như thiêu như đốt, mèo chó cũng biết tìm bóng cây che nắng mà nghỉ ngơi, mỗi ngày lúc giữa trưa các ngươi đều ra dưới ánh thái dương bạo chiếu mấy canh giờ, không sợ thời tiết nóng nực hay sao?
Trong phòng, Trần Cửu mẫu lo lắng nhìn nhi tử đang ngồi bên ngoài.
- Mẹ nuôi cứ yên tâm đi, mẹ cứ nhìn trên trán Diệp Không ca ca làm gì có đổ giọt mồ hôi nào.
Lô Cầm mỗi ngày đều đến học Ảnh Ngọc võ công cùng Diệp Không, trong nửa năm qua nàng cùng Trần Cửu mẫu rất hợp nhau. Trần Cửu mẫu cũng rất ưa thích cái tiểu cô nương thông minh xinh đẹp này, vì vậy liền nhận nàng làm con gái nuôi, đương nhiên Trần Cửu mẫu cuối cùng vẫn là nghĩ cho Diệp Không. Trần Cửu mẫu lại nhìn Diệp Không bên ngoài, liền hít một tiếng nói ra:
- Nam hài tử chắc là ưa thích thể hiện, về sau muốn con chiếu cố nhiều đến Diệp Không ca ca đó mà!
Nữ hài đã sớm hiểu chuyện, đã mười bốn tuổi nên đương nhiên là Lô Cầm hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Cửu mẫu, mặt trái xoan lập tức ửng hồng không có ý tứ liền cúi đầu cắn nốt ruồi nhỏ dưới môi, nhỏ nhẹ nói:
- Mẹ nuôi, con biết mà.
Trần Cửu mẫu nhìn bộ dạng của tiểu nữ nhi , nhịn không được thoải mái cười to:
- Biết rõ là tốt rồi, chừng hai năm nữa để Không nhi cho con chiếu cố, ta có thể bớt lo được rồi.
Lô Cầm mắc cỡ đứng không yên, tranh thủ thời gian nói ra:
- Mẹ nuôi, hay là chúng ta tiếp tục thêu thùa đi thôi, kẻo chậm chễ công việc bây giờ.
Người khác nhìn Diệp Không ở dưới thái dương phơi nắng có vẻ rất vất vả, kỳ thật hắn không hề cảm thấy vất vả, lúc giữa trưa thì hỏa linh khí cùng thổ linh khí trong không khí hết sức sinh động, tu luyện hiệu quả nếu so với nửa đêm còn tốt hơn nhiều.c