Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 61: Diệt khẩu! (1,2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bất quá chỉ là một thằng ngu, cho dù hắn hiện tại không ngu nữa đối với Diệp Hạo Nhiên thì lão cũng không có cảm tình gì, chắc có lẽ không hỏi đến chuyện đấy. Diệp Hải tự an ủi mình, trong nội tâm lại đắc chí.Diệp Hải nói:
- Tiểu tử, ai kêu ngươi dám đánh lão nương của ta! Nếu lúc ấy ta không giúp đỡ ngươi vài câu, ngươi thì ngươi có thể tránh được một trận sao? Ai, tai họa đều là mình gây cả thôi!
Đột nhiên có một âm thanh không lớn không nhỏ từ phía trước vọng lại:
- Đúng vậy, tai họa đều là mình gây ra.
- Ai?
Diệp Hải ghìm mạnh dây cương, tuấn mã hí dài một tiếng, hai cái móng trước giơ cao sau đó lại nên xuống mặt đường một tiếng"chát" khô khan, bụi tung lên mù mịt.
- Là ngươi!
Diệp Hải đã ngà ngà say nên chỉ mở mắt lờ đờ, chỉ thấy giữa đường xuất hiện một thiếu niên mặc y phục màu xanh. Dưới ánh trăng sáng chiếu rõ lên mặt đường trước mắt.Diệp Không bình tĩnh đứng thẳng, gió đêm chậm rãi lay động vạt áo của hắn. Diệp Không nhạt giọng lẫn theo gió đêm thổi qua.
- Ngươi trông thấy ta có phải là rất giật mình hay không?
- Ngươi đứng ở đây chờ ta sao?
Diệp Hải chậm rãi đặt tay lên trường đao bên hông, trong miệng lại nói:
- Ngươi đã tránh được một kiếp, thì phải biết yêu quý tánh mạng của mình chư? chẳng lẽ ngươi lại muốn chết dưới tay ta sao?
Diệp Hải không biết tiểu tử này như thế nào có thể đào thoát ra được, có thể tiểu tử này đã biết rõ mọi chuyện của hắn, cho nên hắn không thể lại để cho Diệp Không sống sót thêm một giây phút nào cả, thế nên hắn liền động sát cơ.
- Ta đã dám một mình đứng đây đợi ngươi, chẳng lẽ như thế là ta tự tìm cái chết sao?
Diệp Không hầm hầm rời khỏi Tàng Xuân lâu chính là muốn đến tiêu diệt Diệp Hải, nếu không chuyện hắn nói dối Phạm Cửu Xà rất nhanh chóng sẽ bị vạch trần.
- Ha ha.
Diệp Hải cười lớn:
- Ngươi tưởng rằng giết chết mấy tên côn đồ kia thì có thể hung hăng càn quấy trước mặt ta sao? Là ngươi muốn tìm cái chết thế thì cũng đừng trách ta ra tay vô tình!
- Hãy xem đao pháp của ta!
Diệp Hải nói xong, múa đao thúc ngựa, liền cầm cuơng đao chém xuống tiểu tử đang đứng ở dưới ngựa. Diệp Không im lặng đứng bất động, đợi đến khi Diệp Hải lại gần, đột nhiên đồng tử thu lại, trong đầu lại hiện ra Ảnh ngọc võ công.
Diệp Không hét lớn một tiếng, dùng Ảnh ngọc võ công bên trong nhảy lên, trên không trung uyển chuyển lộn vài vòng, nhẹ nhàng để cho thế đao lướt qua.
- Động tác rất đẹp , nhưng đối với ta ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi!
Diêp Hải cũng không phải là tay vừa, ương ngạnh ghìm ngựa tiến đến gần Diệp Không rồi vung mạnh đao chém xuống.
Diệp Không cố nén xúc động, cầm rất nhiều lá bùa trên tay vẫn dùng Ảnh ngọc chiêu thức trong đầu nghênh địch. Chỉ thấy hắn nhằm ánh đao phóng tới, ánh mắt nhạy cảm cho thấy thấy rõ ràng, không phải quang, không phải đao. Đón lấy, dương đầu, xoay tròn, đá! Phiêu dật dưới ánh trăng tư thế thật là tiêu sái.
- Phanh!
Diệp Hải bị hắn dùng một cước chuẩn xác đá trúng cánh tay, trường đao bay ra xa, rơi xuống đất, ngay cả Diệp Hải cũng bị một cước này đánh ngã xuống dưới ngựa.
Diệp Không đi tới nhìn Diệp Hải trong nội tâm tràn đầy kinh ngạc, Ảnh Ngọc chiêu thức ở bên trong rốt cuộc là thứ võ công gì, thật không ngờ lại lợi hại đến thế, chính mình bất quá cũng chỉ nhìn có một lần, học được trong đó một nửa chiêu thức, mà ngay cả một cao thủ như Diệp Hải cũng không phải là đối thủ.
- Xem xong đao pháp của ngươi rồi , bây giờ lại để cho ngươi nhìn phù pháp của ta!
Diệp Hải đã chết. Thi thể nằm ở giữa đường cái, điều làm cho quan phủ kỳ quái chính là chỉ có một vết thương nhỏ mà làm cho máu của hắn chảy hết qua đó.
Ở bên trong Diệp phủ không ai nghi ngờ Diệp Không cả, ai cũng không thể ngờ rằng một kẻ tính tình không tốt, không học vấn, không nghề nghiệp lại có thể giết chết được Diệp Hải võ công cao cường, mà ngay cả Hồ bà bà cũng đoán không ra, bất quá Hồ bà bà từ nay về sau thu liễm rất nhiều.
Diệp Không cũng không còn tâm trạng nào lại đi so đo cùng một lão mụ tử, hắn cũng không còn thời gian, ngày hôm sau, hắn lập tức đi tìm huynh đệ Lô gia, dẫn bọn hắn đi tiếp nhận thành Bắc khu tràng tử.
Xã hội Thương Nam đại lục còn ở vào giai đoạn sơ cấp, cái gọi là tràng tử cơ bản chỉ là một ít ăn đám trộm, ăn mày tập đoàn, cố định kiếm tiền đấy, chính là nằm ở khu Bắc bốn cái lôi đài.
Diệp Không không nghĩ tới, nguyên lai cái phố trong miệng huynh đệ Lô gia đều bị các bang phái khống chế, tại đây chẳng những có thu nhập cố định, hơn nữa còn là nơi thu hút nhân tài tốt.
Huynh đệ Lô gia vốn chính là người khu Bắc, vốn đã quen thuộc với chỗ này, bọn họ đều biết mấy cái tràng tử ở bên trong cao thủ kém cỏi cùng, cho nên nhanh chóng thu nhận thêm không ít thành viên.
Diệp Không ở bên cạnh vội vàng, Phạm Cửu Long cùng Phạm Cửu Xà đã ở bận việc rồi. Ở Diệp phủ mặc dù không có người nghĩ đến chuyện Diệp Hải bị giết có liên quan gì đến Diệp Không, nhưng có thể Phạm Cửu Xà đã đoán được chân tướng sự việc đó. Phạm Cửu Xà nói:
- Ca ca, nói cho ngươi biết một tin tức tốt lành, Diệp Hải bị giết rồi!
Phạm Cửu Long cũng không ngu, lập tức liền nghĩ ngay:
- Là hắn làm chuyện đó sao?
- Đương nhiên là thế. Diệp Hải bị chết quỷ dị như vậy, trừ hắn ra còn có ai có thể làm như thế? Hắn làm như thế chẳng phải là giết người diệt khẩu sao?
Phạm Cửu Long cười nói:
- Vậy thì càng rõ ràng hắn đã chột dạ, xem ra cái chuyện đồ đệ của Vạn Huyền chân nhân đều là giả dối.
Hắn đột nhiên lại nghĩ đến lời nói đêm qua tranh thủ thời gian lại hỏi:
- Đệ đệ, ngươi ngày hôm qua vì sao mà ngươi không cho ta hấp thu công lực của hắn?
- Là như thế này, ngươi đừng nóng vội. Từ từ ta sẽ nói.
Tiền căn hậu quả của chuyện này là do Phạm Cửu Xà ngẫu nhiên lấy được công pháp tu tiên của Man tộc. Loại tu luyện công pháp này thật ra là một loại công pháp ở vào khoảng giữa tu tiên và tu ma. Nói như vậy, Tu tiên giả hấp thu trong thiên địa Ngũ Hành linh khí, Tu ma giả tức thì ưa thích tu luyện ma khí hoặc là tử khí, mà công pháp Man tộc cũng xen vào trong đó, loại công pháp này vẫn là hấp thu linh khí, chỉ có điều không phải hấp thu ở giữa thiên địa linh khí, mà là hấp thu mặt linh khí khác trong thân thể Tu tiên giả.
Loại tu luyện công pháp này có chỗ tốt, chính là không cần gốc rễ linh căn, chỉ cần ngươi hấp thu của Tu tiên giả khác là được.
Phương pháp hấp thu thì thật là phi thường tàn nhẫn. Phương pháp đó gọi là Đoạt Đan Hủy Đỉnh, nói đơn giản là trước tiên đem người bị hấp thu giày vò đến thống khổ không chịu nổi, sống không được, chết không xong, ngay lúc thần thức hòa khí biển liên hệ yếu kém nhất lấy tay cầm đao đâm vào huyệt khí hải của đối phương , hấp thu linh khí trong cơ thể hắn .
Phạm Cửu Xà được loại công pháp này về sau quá đỗi vui mừng, nhưng phát hiện tu luyện cũng không phải dễ dàng, hắn nghĩ bản thân mình chỉ là tầng dưới thấp nhất của tu luyện giả, làm sao có thể so sánh hắn với Tu tiên giả đươc chứ?
Tại một tiểu gia tộc tu tiên phụ cận Phạm Cửu Xà đã giết chết mấy tiểu đồng vừa tu tiên không bao lâu, hắn khó khăn lắm tu luyện tới luyện khí tầng ba, bay giờ hắn muốn tiếp tục tu luyện lại sợ bị tu tiên gia tộc phát hiện.
Bị bao vây chặn đánh phía dưới, hắn may mắn chạy thoát, mình đầy thương tích trở lại Nam Đô thành, đến tận đây hắn không dám bắt người tu luyện nữa, mà ca ca Phạm Cửu Long của hắn lại cũng muốn tu luyện Man tộc công pháp, chỉ là khổ nổi không có cung cấp Tu tiên giả cấp thấp cho hắn hấp thu mà thôi.
Diệp Không xuất hiện, lại làm cho hắn nhìn thấy hi vọng, Phạm Cửu Long đã suy tính để bắt được Diệp Không, hấp thụ linh khí trong cơ thể Diệp Không, làm cho hắn cũng bước vào tiên gia đại môn.
Thế nhưng Phạm Cửu Xà cũng có cùng suy nghĩ như vậy hắn nói ra:
- Ca ca, cho dù ngươi hấp thu linh khí của Diệp Không, nhiều nhất ngươi cũng tăng thêm một tầng luyện khí, hơn nữa ta mới luyện khí tầng ba, về sau chúng ta vẫn không bắt được Tu tiên giả nữa thì chẳng phải không thể tăng lên được nữa sao?
Phạm Cửu Long gật đầu hỏi:
- Đệ đệ, có phải đã có chủ ý gì hay không?
Phạm Cửu Xà từ trong túi quần lấy ra một bả lớn tiểu kiếm cỡ bằng bàn tay,Thanh tiểu kiếm màu sắc tối tăm lu mờ cầm vào rất nhẹ, mà lại sắc bén vô cùng, không biết là tạo bằng chất liệu gì.
- Ca ca, trong hài cốt Man tộc tu sĩ bên trong tìm được chỉ pháp khí này. Đã hai mươi năm rồi, có thể một mực không thể sử dụng, đó là bởi vì luyện đến trung kỳ khí mới có thể sử dụng pháp khí được... Ý của ta là để cho ta hấp linh khí của Diệp Không, như vậy nói không chừng ta có thể xông lên luyện khí tầng bốn, đến lúc đó đã luyện hóa được chiêu tiểu kiếm pháp khí, thực lực của ta nhất định tăng lên rất nhiều, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài săn giết những tiểu gia tộc môn phái cấp thấp Tu tiên giả cho ngươi.
Phạm Cửu Long nghe xong gật đầu:
- Phương án của đệ rất hay, ca ca đã đợi hơn mười năm nay đợi thêm một chút cũng không sao. Linh khí của Diệp Không ta sẽ để cho ngươi hấp thu.
Phạm Cửu Xà thu hồi pháp khí cất đi, lại cau mày nói:
- Luyện khí tầng ba xông tới luyện khí bốn, cần linh khí không giống bình thường, tiểu tử Diệp gia kia vừa tu luyện có hơn một năm, ta sợ hấp thu hắn cũng không đủ linh khí.
Phạm Cửu Long cười nói:
- Chuyện này có đáng gì, nếu chưa đủ thì chúng ta sẽ đợi, hắn hiện tại đang là luyện khí tầng một, chúng ta đợi hắn luyện đến luyện khí tầng hai, chưa cần ra tay vội, dù sao cũng chưa bằng luyện khí tầng ba của đệ, đệ đệ không cần sợ hắn.
Phạm Cửu Xà lại thò vào túi áo sờ sờ tiểu kiếm pháp khí bên trong bất đắc dĩ nói:
- Xem ra huynh đệ ngươi còn muốn ta nằm trong túi quần nửa năm, một năm nữa đấy.
Phạm Cửu Long lại lo lắng nói:
- Đệ đệ, tiểu tử kia khôn khéo hơn người, chẳng lẽ ngươi không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?
- Ca Ca, yên tâm đi, ta còn có một bảo bối đó là hạ phẩm trung giai linh phù Hỏa Điểu thuật! Đừng nói luyện khí tầng một, cho dù hắn đạt tới luyện khí tầng ba, hắn cũng trốn không thoát!
- Ha ha, tốt!
Kỳ thật Diệp Không cũng biết giết Diệp Hải cũng không có tác dụng gì, cái ngày Vạn Huyền chân nhân không thu hắn, tất cả Diệp gia đệ tử hạ nhân cũng biết rồi, cũng không thể đem hết những người này giết sạch được.