cửu thần tiên truyện

Chương 1: Bình minh trên núi Hàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù vẫn còn vương trên những rặng núi hùng vĩ, khi ánh bình minh lần đầu len qua khe đá, nhuộm màu vàng nhạt lên những ngọn cây. Núi Hàn tĩnh lặng như thể đang nín thở chờ một điều gì đó, nhưng đâu đó, trong lớp sương mỏng, ánh sáng kỳ lạ lóe lên thoáng chốc, khiến những con chim trên cành rùng mình bay đi.

Lạc Nhạn đứng trên triền núi, đôi mắt màu ngọc xanh dương như sóng hồ, nhìn về phía làng dưới chân núi. Dáng người mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh tung bay theo cơn gió sớm, trông cô tựa như một bông hoa còn sót lại giữa đất trời hoang sơ. Từ khi còn nhỏ, Lạc Nhạn đã biết mình không giống những đứa trẻ khác trong làng: cô hay nhìn thấy những gì người khác không thấy, nghe thấy những tiếng thì thầm vô hình, và đôi khi, trong đêm tối, một luồng ánh sáng dị thường lại dẫn cô đi qua rừng núi như có ai đó đang gọi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Trong khi mặt trời vừa ló dạng, một ánh sáng màu bạc lóe lên từ khe đá, cuốn lấy Lạc Nhạn như cơn gió vô hình. Cô hít một hơi sâu, cố gắng kiểm soát nhịp tim, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi vệt sáng lạ. Một cảm giác vừa quen vừa lạ tràn ngập trong cô – như thể đây là nơi cô từng đến, nhưng ký ức về nó đã bị ai đó giấu kín.

“Không thể… sao ta lại có cảm giác như đã từng ở đây…” cô lẩm bẩm, giọng trầm thấp như sợ bị ai nghe thấy.

Nhưng tiếng thì thầm không hề trả lời. Chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua tán lá, hòa cùng âm thanh xa xăm của suối chảy. Lạc Nhạn nhún vai, bước xuống núi, về phía làng, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn, như có một sợi dây vô hình níu giữ cô lại.

Chỉ đến khi cô đi qua cầu gỗ bắc qua con suối nhỏ, hình ảnh một thanh kiếm lóe sáng dưới ánh bình minh khiến cô giật mình. Thanh kiếm đứng đó, lặng lẽ tựa vào đá, ánh sáng kim loại phản chiếu mặt trời rực rỡ. Cô khẽ nhíu mày: “Ai lại để kiếm ở đây giữa núi rừng?”

Từ phía sau, một thanh âm trầm ấm vang lên:

“Cô… nhìn thấy nó sao?”

Lạc Nhạn quay người, và lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Dương – một chàng trai trẻ cao lớn, thân hình vạm vỡ nhưng dáng vẻ uy nghiêm, mắt đen sâu như đáy hồ, ánh nhìn sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi bí mật. Anh bước tới, từng bước đều chắc nịch, như dường như đã chờ cô ở đây từ lâu.

“Đúng… tôi… tôi chỉ thấy…” Lạc Nhạn hơi lúng túng, giọng nói run run. “Tôi không hiểu, đây là kiếm của ai?”

Tạ Dương nhìn cô, nét mặt thoáng chút nghi ngại, nhưng vẫn kiềm chế: “Không phải của người trần. Chỉ có người có duyên với tiên giới mới có thể nhìn thấy thanh kiếm này.”

Lạc Nhạn sững sờ, cảm giác như tim mình đập loạn nhịp. “Tiên giới?” cô lẩm bẩm, vừa lạ lẫm vừa bối rối. Bao năm nay cô luôn cảm thấy mình khác biệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sự khác biệt ấy lại liên quan đến một thế giới xa xôi, huyền bí như vậy.

Ánh sáng từ thanh kiếm bỗng lan ra, bao quanh cả hai người. Một luồng khí mát lạnh quấn lấy cơ thể Lạc Nhạn, khiến cô run rẩy. Ký ức vụn vặt về một nơi xa xăm, nơi cánh rừng phủ sương bạc và những tòa lâu đài treo lơ lửng trên mây, thoáng hiện trong đầu. Cô chớp mắt, nhưng hình ảnh nhanh chóng biến mất.

“Cô… là ai?” Tạ Dương hỏi, giọng nghiêm trang nhưng ẩn chứa chút tò mò.

“Lạc Nhạn… tôi chỉ là một người trần…” cô đáp, nhưng chính cô cũng không hoàn toàn tin lời mình nói. Cảm giác từ sâu trong lòng nhắc nhở cô rằng cô không phải người thường.

Tạ Dương bước gần, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô: “Người trần hay tiên nữ, cô cũng không thể tránh khỏi số phận. Thanh kiếm này đã chọn cô, và cùng nó, cô sẽ bắt đầu con đường mà trước đây chưa từng nghĩ tới.”

Cô không hiểu lời anh, nhưng trong tim cảm thấy một rung động lạ thường. Một phần linh hồn cô bị kéo về phía thanh kiếm, về phía chàng trai đứng trước mặt, và cả về một thế giới mà cô chưa từng thấy.

Trên triền núi, sương mù dần tan, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi. Lạc Nhạn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra – một hành trình mà cô không thể trốn tránh, một vận mệnh cổ xưa đang chờ cô khai mở.

“Vậy… tôi phải làm gì bây giờ?” cô hỏi, giọng run run.

Tạ Dương mỉm cười, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Bước vào con đường này, cô sẽ tìm thấy quá khứ… và cả chính mình.”

Ánh sáng của bình minh phủ lên núi Hàn, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai người như bị cuốn vào một thế giới khác – nơi tiên giới và nhân gian chỉ còn một sợi chỉ mỏng manh, dẫn lối cho định mệnh bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×